THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Lục Dục Thần dần tiến đến gần người phụ nữ đang ngủ say trên giường.

Đường Tâm Lạc ngủ rất say.

Cho dù cả người anh đã nằm một nửa lên giường cô cũng không hề hay biết.

Lục Dục Thần khôi khỏi nhíu mày.

Thiếu cảnh giác như vậy, nếu thật sự là người có ý xấu thì cô phải làm sao bây giờ?Quả nhiên người phụ nữ này không khiến mình bớt lo được mà, không nên dọn ra ở một mình chứ.

Chỉ có ngủ cùng cô ngủ anh mới có thể yên tâm.

Anh không biết lúc này Đường Tâm Lạc tỉnh thì sẽ thế nào.

Có phải sẽ cười trào phúng anh hay không?Người lòng mang ý xấu còn không phải là anh hay sao.

Lục Dục Thần nằm bên người Đường Tâm Lạc một chút.

Anh vốn dĩ chỉ nghĩ là lén vào phòng ngủ bên cạnh bà xã là đủ rồi, chỉ cần nhìn được cô cũng đã thấy mỹ mãn.

Nhưng anh hiển nhiên đã xem nhẹ sự hấp dẫn của người phụ nữ này với mình.

Nhưng cô đang nằm nghiêng, cảm thụ được sự tồn tại của cô làm đáy lòng anh dâng lên những kỷ niệm.

Dù sao cũng là bà xã của mình, ôm nhiều một cái cũng không sao.

Nghĩ như vậy Lục Dục Thần không do dự vén chăn lên.

Cánh tay ôm lấy cô.


Rất nhanh trên tay đã truyền đến cảm xúc mềm mại quen thuộc.

Cảm giác được người phụ nữ trong lòng cũng không hề tỉnh dậy.

Tay nhịn không được hướng lên trên nữa.

Rất nhanh hô hấp của Lục Dục Thần cũng nóng lên.

……Đường Tâm Lạc vẫn ngủ ngon nhưng vẫn cảm thấy trên người không đúng.

Nếu không phải trên eo hơi ngứa thì là giữa hai chân như có thứ gì chạm qua.

Mí mắt cô nặng trĩu, thật sự không muốn tỉnh nên chỉ hơi lắc thân mình.

Nhưng cảm giác kỳ lạ này cũng không giảm bớt.

Ngược lại còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Giữa cơn mơ cô không kiên nhẫn hướng về bên cạnh đẩy tay.

Đột nhiên cảm giác được xúc cảm của thân thể, có chút không đúng.

Cơ bắp hữu lực còn mang theo cả sự đàn hồi.

À, hình như là cơ ngực của đàn ông….

.

Cơ ngực!?Đường Tâm Lạc đột nhiên mở mắt.


Trong phòng ngủ tối om nhưng phảng phất cũng thấy được một cái bóng đen nằm bên cạnh mình.

“A ——”Đường Tâm Lạc thét chói tai, đẩy bóng đen kia ra.

Chỉ tiếc là người nọ không hề xê dịch chút nào.

Giây tiếp theo, bóng đen cao lớn đã đè lên cô.

Anh tránh đi bụng của cô, đem thân hình nhỏ xinh của cô ôm vào lòng.

““Tiểu Lạc, đừng sợ…… Là anh.

” Tiếng nói quen thuộc của nam nhân vang lên trong bóng đêm.

Đến cả hơi thở của cô cũng đều quen thuộc với anh.

“Anh, buông ra ---“ Đường Tâm Lạc dùng sức đẩy anh: “Anh dựa vào cái gì khiến tôi không sợ được, là anh thì tôi mới sợ đấy!”Đường Tâm Lạc tránh đi tiếp xúc của anh, kéo chăn bao lấy mình.

“Lục Dục Thần, ai cho anh vào đây….

Anh đường đường là chủ nhà họ Lục sao lại làm ra chuyện lưu manh này!”Cô nhất thời bị khó thở, không kịp dừng lại nên đã lỡ lời.

Đường Tâm Lạc biết mình nói sai nên vội vàng nói sang chuyện khác, “Anh nói đi, anh vào bằng cách nào? Có phải bảo tiêu cho anh vào không, anh đi….

.

Mang bọn họ đi luôn đi, tôi không cần ai theo hết!”Nhưng Lục Dục Thần sao có thể bị Đường Tâm Lạc một câu cho qua vậy chứ.

Trong bóng đêm hô hấp của anh trở nên trầm trọng hơn.

Đường Tâm Lạc tức muốn hộc máu đã bộc phát tính tình, anh lại không nói tiếp.

Mắt đen thâm thúy của anh, cất giấu khí lạnh xưa nay chưa từng có.

“Em tốt nhất giải thích rõ cho anh cái gì gọi là ‘chuyện lưu manh’? Em sao lại biết anh qua đây để làm chuyện này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc