THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Gõ một hồi lâu, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.Vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng của Lục Dục Thần xuất hiện ở phía sau cửa.-Thiếu...!Thiếu gia...Vú Trương bị ánh mắt ác hiểm của Lục Dục Thần nhìn đến, sợ tới mức bắp chân như nhũn ra.Nhưng vì thân thể Thiếu phu nhân nên bà chỉ có thể kiên trì nói:-Muộn rồi, cơm tối cũng đã chuẩn bị xong...!Thiếu phu nhân là phụ nữ có thai, không thể bị đói...Vú Trương run rẩy nói xong, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.Cứ tưởng là anh sẽ nổi giận, nhưng không, Lục Dục Thần chỉ là nhẹ nàng "Ừ" một tiếng.

Sau đó, liền xoay người trở về trong phòng.Vú Trương chờ ở cửa ra vào, không dám đi vào, lại không biết Thiếu gia đang muốn làm gì.Tại sao mở cửa rồi lại vào lại?Đang buồn bực thì bà lại thấy Thiếu gia lần nữa vòng vèo đi ra.


Lần này, trong ngực còn ôm thêm một người.Lục Dục Thần nũng nịu ôm Đường Tâm Lạc đi ra, chỉ là trên mặt anh vẫn là vẻ mặt sắc lạnh muốn dọa người.Đường Tâm Lạc sớm đã bị Lục Dục Thần ôm đến toàn thân nhũn ra, cứ như vậy vùi trong lòng ngực anh, đến một chút sức lực chống cự cũng không có.Cô hiện tại trong lòng vẫn còn nghĩ mà sợ.

Vừa rồi nếu không phải vú Trương gõ cửa, có lẽ Lục Dục Thần sẽ trực tiếp để cô trên bệ rửa tay mà...Ánh mắt đen trầm muốn dọa người của anh vừa rồi, giống như một con thú hoang đang từ từ tận hưởng con mồi mà mình bắt được vậy.Đường Tâm Lạc cảm thấy, dường như mình chính là con mồi ấy.


Không cẩn thận cũng sẽ bị anh nuốt vào bụng.Lục Dục Thần lần này trở về giống như đã thay đổi.Toàn thân đều lộ ra vẻ lạnh lùng.Nhưng mặc dù như vậy, đáy mắt vẫn thỉnh thoảng toát ra vô vàn suy nghĩ, so với trước lúc đi càng thêm nhiều.-Em...có thể tự đi được.Đường Tâm Lạc cúi đầu, nhẹ nhàng nói.Lục Dục Thần vừa rồi đi vào, cho cô mặc xong váy rồi mới ôm cô đi ra.

Từ đầu tới đuôi, hai chân cô không cần động chút nào, đến quần áo đều để anh mặc cho mình.Đường Tâm Lạc không hiểu Lục Dục Thần tại sao phải như vậy, giống như đang đối xử với một đứa trẻ vậy.Cô có tay có chân, không cần anh làm những thứ này.-Em nghĩ cứ để em tự đi...Cô có thử nói ra ý kiến của mình, nhưng mà vẫn bị Lục Dục Thần bỏ ngoài tai.Anh chẳng những không buông cô ra, ngược lại còn điều chỉnh hai tay ôm chặt lấy cô hơn.-Thiếu gia, Thiếu phu nhân.Vú Trương hơi có chút lúng túng hỏi thăm hai người .Lục Dục Thần hoàn toàn không để ý đến vú Trương, ôm Đường Tâm Lạc đi ra ngoài.Đường Tâm Lạc bị anh ôm lấy, chỉ có thể ngượng ngùng đem mặt vùi sâu vào trong lòng ngực anh.Thật mất mặt quá, bị vú Trương chứng kiến hết rồi...Đường Tâm Lạc tuy rằng đã thử trượt xuống, nhưng càng như vậy thì lại càng bị Lục Dục Thần ôm chặt.

Mai khi đến phòng ăn mới được anh thả xuống.Cô được anh đặt trên ghế rồi lại được anh đặt một tô mì trước mặt.-Ăn.Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, chỉ có một chữ đơn giản.Đường Tâm Lạc nhìn tô mì đầy sắp, nhiều như vậy, cô làm sao ăn hết được.Huống chi, sau khi Lục Dục Thần nói "Ăn" rồi ngồi xuống chỗ đối diện, ánh mắt nặng nề nhìn cô, dường như đến ánh mắt cũng không chút dịch chuyển.-Anh nhìn em như vậy, em...ăn không trôi.Nếm thử hai miếng, Đường Tâm Lạc thật sự không có chút hứng thú ăn uống dưới ánh mắt âm trầm như vậy của anh.Lục Dục Thần dường như càng tức giận.Đường Tâm Lạc không dám khẳng định, chỉ là từ sau khi anh nghe những lời này, thấy được đôi môi mỏng nhếch lên.Cô không biết mình rốt cuộc đã đắc tội với anh chỗ nào.Là vì không cho anh nhìn mình ăn? Hay là bởi vì cô nói bị anh nhìn mà ăn không trôi?Không rãnh suy nghĩ nhiều, may mắn thay khi cô vừa mới nói xong, Lục Dục Thần đã thôi không nhìn cô nữa.Đường Tâm Lạc lúc này mới thả lỏng người mà ăn mì..


Bình luận

Truyện đang đọc