Màn hình điện thoại hiện ra, là dãy số bên kia biệt thự.
Cầm điện thoại lên, đôi mắt Lục Dục Thần cụp xuống, biểu cảm vẻ mặt nhàn nhạt, xem màn hình điện thoại di động, không biết suy nghĩ cái gì.
Đợi vài giây, anh mới đưa điện thoại lên nghe: “A lô.”
“Thiếu gia.” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói vú Trương từ trong loa truyền ra.
Đáy mắt thất vọng chớp lóe biến mất, vẻ mặt Lục Dục Thần lãnh đạm hơn so với vừa rồi.
“Chuyện gì.”
Anh nói rất thấp, vú Trương nghe được, cảm thấy được lộ ra vài phần âm trầm.
“Thiếu gia, đêm nay khi nào thì cậu trở về? Đã muộn thế này, nếu lại không trở về, thiếu phu nhân chờ muộn đối với cơ thể không tốt.”
Nếu là bình thường, vú Trương không dám hỏi đến hành tung của Lục Dục Thần.
Nhưng bây giờ khác, thiếu phu nhân mang thai, vì lo nghĩ cho thân thể thiếu phu nhân, tin tưởng thiếu gia sẽ không trách tội bà.
Quả nhiên, thường ngày hỏi nhiều một câu có thể sẽ bị thiếu gia tức giận, hôm nay lại không tức giận.
“Tâm Lạc còn chưa ngủ, đang đợi tôi?” Chính Lục Dục Thần cũng không biết, khóe môi của anh vô ý cong lên…một cái.
“Vâng…Đúng vậy…Thiếu phu nhân luôn chờ cậu.”
Giọng nói của vú Trương có chút do dự, Lục Dục Thần nghe ra, khóe môi vốn hơi cong lên lại nhấp thành một đường thẳng.
Anh lạnh giọng hỏi: “Nếu cô ấy chờ tôi, và sao không tự mình gọi điện?”
“Đây…”Vú Trương không làm sao, cố gắng giải thích “Thiếu phu nhân…Mệt mỏi cho nên mới…”
Anh không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của vú Trương, “Chăm sóc thiếu phu nhân cho tốt, không có việc gì đừng gọi điện thoại cho tôi.”
Cúp điện thoại, tâm trạng của Lục Dục Thần càng kém.
Kéo cà-vạt, đi đến cạnh bàn cầm một điếu xì gà, đốt lên.
Chỉ chốc lát sau, miệng phun ra vòng khói lờ mờ.
Sương khói lượn lờ, giống như mở ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ nhắn kia cười với anh, đôi môi anh đào kiều diễm, kiêu khích động lòng người.
Cầm điếu xì gà dập tắt trong gạt tàn thuốc, đáy lòng so với vừa rồi ngào ngạt càng sâu.
Đường Tâm Lạc…Cô tốt lắm.
Quả nhiên giống như lời cô nói, đúng theo hợp đồng, sắm vai hiền lương thục đức, kiểu người Lục phu nhân rộng lượng.
Đôi mắt Lục Dục Thần thâm thúy dần dần che kín khói mù, anh cầm điện thoại.
“…Mạnh Trạch, sắp xếp một nữ minh tinh đi lên.”
*
Ngày hôm sau, Đường Tâm Lạc dậy thật sớm.
Buổi chiều còn muốn đi tòa án tham dự tòa án thẩm vấn, hôm qua đã sớm hẹn bác sĩ Trương buổi sáng đến chuyền dịch cho cô.
Đường Tâm Lạc xuống dưới tầng, cảm thấy không khí hôm nay trong nhà có chút kỳ lạ.
Tuy không quá rõ ràng, nhưng cảm giác, ánh mắt nhóm người giúp việc nhìn cô, giống như mang theo loại đồng tình và thương hại.
Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua Lục Dục Thần không có trở về, để cho người giúp việc trong nhà miên mang suy nghĩ?
“Thiếu phu nhân, làm sao cô lại xuống đây?” Vú Trương không nghĩ Đường Tâm Lạc dậy sớm như vậy, báo trong tay chưa kịp dấu, chỉ có thể nhét sau người.
“Vú Trương, trong tay bà cầm cái gì?”
“A…, đây là báo hôm nay. Thiếu phu nhân cô trước ăn cơm, đừng để đói bụng, tôi đi chuẩn bị cho cô.”
Vú Trương cầm báo chạy vào bếp, Đường Tâm Lạc nheo mắt, nhìn thấy khó hiểu.
Một lúc lâu sau, sau khi vú Trương bưng ra một bát cháo hoa ra, thiếu chút nữa sợ tới mức làm bát cháo hoa trong tay đổ.
“Thiếu phu nhân, cô…Cô đừng tin những bài báo này. Những phóng viên đó là như vậy, sợ không tạo ra được tin tức lớn, thiếu gia tuyệt đối không làm ra loại chuyện này!”
Lúc này Đường Tâm Lạc đang cầm di động, tìm xem đầu đề giải trí hôm nay.
“Nữ minh tinh nổi tiếng Lâm Thi Mạn, ban đêm ở thành phố A buôn bán, cử chỉ thân mật, hư hư thực thực đang ở trong mật luyến?”