THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Nghĩ như vậy, phóng viên liền hỏi."Đường tiểu thư...Có vấn đề tôi mạo muội hỏi cô một câu.

Cô cự tuyệt sự theo đuổi của Việt Trạch, là bởi vì có quan hệ với Lục Dục Thần tiên sinh sao? Chúng tôi có nhận được tin tức, cô cùng Lục Dục Thần tiên sinh hình như có quan hệ cho nhận, tin tức này là thật sao?"Vấn đề này những phóng viên ở đây ai cũng muốn hỏi lại không dám hỏi.Không nghĩ đến trong đám bọn họ lại có người dám làm trò trước mặt thủ hạ của Lục gia, hỏi vấn đề này.MỌi người đều đợi xem vị phóng viên kia bị người bảo vệ bắt đến một góc để giáo huấn.Nhưng mà, chuyện thô bạo lại không xảy ra.Lục Thất đứng phía sau Đường Tâm Lạc, quan sát biểu tình của cô.Thấy cô sau khi nghe phóng viên hỏi, chỉ cười tự nhiên.Liền hiểu rõ, thiếu phóng viên không để ý bị phóng viên này mạo phạm.Nếu thiếu phu nhân không để ý, Lục Thất tự nhiên cũng không quan tâm.Anh ta vẫn đứng yên bên người Đường TÂm Lạc, không lên tiếng chăm chú quan sát xung quanh.Mà Đường Tâm Lạc thoải mái nhìn vào máy quay cười, "Tuy rằng đây là việc riêng của tôi, nhưng gần đây, có rất nhiều tin đồn khiên tôi bối rối.""Cho nên, tôi nghĩ, vẫn nên mượn cơ hội này làm sáng tỏ một chút.


Vị phóng viên này nói không sai, tôi cùng Việt Trạch không phải quan hệ yêu đương, chúng tôi chỉ hợp tác làm việc.

Còn quan hệ giữa tôi và Lục tiên sinh...""Tối mai, Lục gia sẽ tổ chức tiệc tối, sau tiệc tối nếu mọi người vẫn còn cảm thấy hứng thú, tự nhiên sẽ được biết."Đường Tâm Lạc để lại đáp án, sau đó liền rời đi.Để lại phóng viên muốn đi theo, nhưng lại ngại đám người Lục Thất, không ai dám đuổi theo.Cũng được, từ đây đến đêm mai còn thời gian rất ngắn.Tới đêm mai, sự thật sẽ nổi lên mặt nước.Vị Đường tiểu thư này rốt cuộc có thân phận gì...Đáp án được đưa ra chỉ còn vấn đề thời gian.*Đường Tâm Lạc trở lại phim trường, rất nhanh bận rộn vì công việc.Sau khi họp xong vừa mới đi từ phòng ngỉ ra, ở chỗ rẽ lại gặp Việt Trạch."Có rảnh không, có chút chuyện, tôi muốn nói với cô." Việt Trạch dựa vào góc tường nhàn nhạt hỏi.Đôi mắt xanh lam nhìn Lục Thất đứng phía sau Đường Tâm Lạc.Đường Tâm Lạc quay đầu nhìn Lục Thất, chỉ để hướng cách đó không xa, "Chỉ đi đến bên kia thôi."Nơi cô chỉ là góc để đạo cụ.Sở dĩ ở đây là bơi vì ở đó không có ai, hơn nữa tầm nhìn rát thoáng.Lục Thất đứng cách đó không xa cũng có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của cô và Việt Trạch.Lục Dục Thần tín nhiệm cô, cô không muốn phụ anh.Cho dù trong lòng cô ngay thẳng, nhưng Đường Tâm Lạc hy vọng không khiến cho Lục Dục Thần hiểu lầm, khiến cho Lục Dục Thần ghen.Việt Trạch nhìn Lục Thất cách đó không xa.Lại cúi đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt anh ta.KHẽ cười," Tâm Lạc, em so với trước kia thông minh hơn rất nhiều."Trên mặt Việt Trạch lần đầu lộ ra nụ cười khổ."Sao?" Đường Tâm Lạc khó hiều ngước mắt nhìn anh.Nụ cười khổ của Đường Tâm Lạc nhanh chóng biến thành nụ cười như có như không, "Không có gì, anh chỉ cảm thấy vui mừng.


Bây giờ em không biết có bao nhiêu bảo vệ đi theo bên người.

Cũng biết khi nói chuyện với em không được cách tàm mắt của bọn họ quá xa."Việt Trạch tuy cười nhưng ý cười kia không thấm vào ánh mắt.Thành thục, thông minh...tại sao lại phải đề phòng với anh ta chứ?Đường Tâm Lạc không bao giờ còn trộm nhà đi đến nấu mì cho anh ta, đã anh ta ra khỏi ác mộng.Mà anh ta, hơn hai mươi năm cuối cùng cũng biết đau khổ..


Bình luận

Truyện đang đọc