THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

"Đừng tức giận nữa, có được không?" Cô cẩn thận xin tha lỗi, lại hoàn toàn nghĩ sai nguyên nhân Lục Dục Thần tức giận.

Đường Tâm Lạc cho rằng Lục Dục Thần tức giận là vì mình chưa được đồng ý đã tự ý đi ra ngoài.

Lại không biết rằng, anh càng giận là vì bản năng sợ hãi và chống cự của cô đối với anh.

"Ách...Anh không nên tức giận nữa mà! Bây giờ tốt xấu gì em cũng có thai phụ đấy, nhường em một chút có được không?" Cô thấy Lục Dục Thần vẫn không tỏ thái độ, liền chủ động kéo ống tay áo anh, nhẹ lay.

Trời biết cô phải có bao nhiêu dũng khí mới dám đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh làm nũng.

Lục Dục Thần rũ mắt nhìn cô, nhìn vậy có chút nào giống với người sắp làm mẹ đâu.

Hồn nhiên dụ dỗ ~ Phạm tội lại không tự biết của cô vợ nhỏ~

Chỉ lãnh đạm nhìn lại cô, thấy bộ dáng nũng nịu của cô trong lòng cũng mềm đi.

Sau đó lại không vui nhíu mày vì mình lại mềm lòng.

Thấy anh nhíu mày, Đường Tâm Lạc cho là mình làm nũng không có hiệu quả, đành suy sụp buông tay, rầu rĩ ôm gối vào ngực.

Ai, yên lặng thở dài, Đường tâm Lạc cảm thấy làm vợ quả là một việc vô cùng vô cùng mệt mỏi.

Ngay khi đầu cô rũ xuống gối ôm, cô còn cho rằng Lục Dục Thần sẽ tiếp tục chiến tranh lạnh một thời gian nữa, bỗng nhiên có bàn tay đặt trên cái gối ôm nhỏ.

"...?"

Đường Tâm Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lục dục Thần.

Anh vậy mà chủ động nắm tay mình!!!

"Thật sự biết sai rồi?" Anh nắm lấy tay nhỏ không an phận, nắm trong tay vừa chơi vừa như không có việc gì hỏi.

"Vâng, thật sự, thật sư... biết sai rồi!" Đường Tâm Lạc gật đầu như giã tỏi, sợ chậm là Lục Dục Thần lại thay đổi.

"Biết mình sai ở đâu chưa?" Anh nhìn cô, ánh mắt thâm thúy.

"Sai ở chỗ không nghe lời chồng!"

Ánh mắt anh lóe lên, tuy rằng đáp án chưa hoàn mỹ, nhưng từ "chồng" thật sự rất dễ nghe.

Muốn hung hăng giáo huấn một cô trận, nhưng vì từ này mà buông xuống.

"Anh yên tâm,về sau em chắc chắn sẽ ngoan ngoãn,.. hôm nay em sơ suất quá, thiếu chút nữa hại đến cục cưng.. sau này em tuyệt đối sẽ không như vậy!"

Cô ngẩng đầu lên, kiên định bộc lộ lập trường của mình.

Tuy rằng Lục Dục Thần bá đạo rất đáng sợ, nhưng Đường Tâm Lạc biết, hôm nay anh hạ lệnh đáng sợ như vậy cũng là vì bảo vệ mình cùng con.

Mặc dù cô vẫn như cũ sợ anh, vì đó là một loại phản ứng bản năng rồi.

Bởi vì anh có khí thế lạnh lùng, khiến người khác có cảm giác hít thở không thông, cho nên bây giờ không phải can đảm đối mặt.

Sợ hãi, là một phản ứng rất bản năng.

Thế nhưng loại sợ hãi này lại đi đôi với cảm giác an toàn cực độ.

Bởi vì có anh khí thế sắc bén bên người cho nên cô mới càng thấy yên tâm.

Rõ ràng chỉ là một giao dịch, nhưng đường Tâm Lạc lại cảm thấy cảm giác của mình đối với Lục Dục Thần không giống với trước kia.

Vẫn sẽ sợ anh, ngẫu nhiên bị sự lãnh khốc vô tình của anh dọa sợ, nhưng chỉ cần anh ở đây trong lòng liền có cảm giác an toàn.

...

Nhìn cô bộc bạch cuối cùng ánh mắt hung ác của Lục Dục Thần cũng thay đổi, nhìn cô gái đang ngẩng đầu, nhịn không được duỗi tay ra vuốt ve cằm tinh xảo của cô.

Dùng bàn tay nhéo nhéo, còn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt qua cằm dưới của cô.

Nhìn qua như đang trêu chọc một con mèo không nghe lời.

Đường Tâm Lạc bị ngón trỏ của anh cọ đến thoải mái, nhịn không được nheo mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc