THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

“Chỉ Nghi…Chỉ Nghi con không sao chứ!”

Cung Tuyết Mị kích động nâng Lục Chỉ Nghi dậy, “Mấy người các ngươi, còn thất thần làm gì, còn không mau gọi điện cho gia đình bác sĩ!”

Trước cửa Lục gia tất cả luống cuống tay chân, Cung Tuyết Mị từ trong túi lấy ra khăn tay sạch giúp Lục Chỉ Nghi che đi cằm không ngừng chảy máu.

Nói rồi giận rống to với Đường Tâm Lạc: “Đường Tâm Lạc, cô người đàn bà không biết xấu hổ, cướp đoạt đồ vật tính thôi, cô lại có thể còn dám đánh người! Cô chờ đó cho tôi, cô chờ đó cho tôi…Nhất định tôi sẽ làm cho Lục gia chỉnh đốn cô!”

Nhất thời bốn vệ sĩ không nói gì.

Thực sự một nhà này không bớt lo, đến lúc này, còn dám chạm đất giả danh lừa bịp tên.

“Xuy…Lục phu nhân, phiền bà biết rõ một điểm, ta lấy lại đích thị cái gì của bản thân. Đây không gọi là cướp đoạt, cái này gọi là vật quy nguyên chủ.”

“Phỉ! Cái túi này là tôi tự mình mua cho Chỉ Nghi, đây là bản số lượng tòan cầu, loại phế vật như cô bị Đường gia đuổi ra khỏi cửa, làm sao cô có thể mua nổi?!”

Căn bản Cung Tuyết Mị không sợ Đường Tâm Lạc, túi này tính là của Đường Tâm Lạc thì thế nào, trên túi này không viết tên, bà nói là mình mua, thì chính là mình mua.

Đường Tâm Lạc cười nhẹ, “Là sao? Đây là bà mua?”

“Đương nhiên!” Cung Tuyết Mị một mực chắc chắn.

“Vậy làm phiền Lục phu nhân nói cho tôi biết, bên trong này thêu cái gì?” Đường Tâm Lạc cầm túi hàng hiệu trong tay chuyển lại, lộ ra bên trong túi sách.

Trên sườn túi sách, ba chữ cái in vàng lộ ra.

“TXL”, đây là ba chữ viết tắt của Đường Tâm Lạc. 

Khi mẹ Đường còn, tuy cố đem việc ăn mặc của Đường Tâm Lạc thành khuôn hình nữ tính, nhưng mua tất cả mọi thứ cho cô, trước giờ đều là tốt nhất.

Cái túi sách này, không tính là xa xỉ cấp cao, nhưng cũng là một cái nào đấy nhãn hiệu sản phẩm số lượng. Bởi vì là đặc biệt mua cho Đường Tâm Lạc, cho nên mẹ Đường thuận tiện để cho phẩm bài thêu tên viết tắt của cô lên trên.

“Thấy sao? TXL, Đường Tâm Lạc…Ba chữ mẫu, với Lục Chỉ Nghi, Cung Tuyết Mị một chút quan hệ cũng không dính đến. Hơn nữa, như loại túi sách xa xỉ này, khi chữ thiêu đều lưu lại, nếu các người lại lăn qua lăn lại, tôi không ngại mời cảnh sát đến xử lý chuyện này.”

“Cô…Cô…” Cung Tuyết Mị không nói được, Lục Chỉ Nghi lại càng không dám mở miệng.

Bọn họ nói cái gì cũng không tưởng được, bên trong một cái túi sách, còn có thêu tên viết tắt của Đường Tâm Lạc.

Không xong, bọn họ lại vẫn vụng trộm giấu vài thứ của Đường Tâm Lạc, không biết trên vài thứ kia có thể có hay không…

“Lục phu nhân, Lục tiểu thư, hôm nay tôi đem lời đặt ở đây…” Đường Tâm Lạc nhìn bọn họ, trong mắt hoa đào xinh đẹp ẩn giấu cảnh cáo.

“Tôi biết, ngoài cái túi sách này, các người vẫn giấu không ít đồ vật của tôi. Nhưng mà không sao cả, các người muốn giấu liền giấu tới chút, tốt nhất vĩnh viễn đều đừng có gặp tôi. Nếu không, ngày nào đó các người không nhịn được đem ra ngoài, bị tôi bắt gặp, đến lúc đó cũng đừng trách tôi giống như hôm nay, chẳng những muốn đem đồ vật lấy lại, còn muốn thuận tiện đem hai người đánh sưng mặt.”

Cô nói xong liền lên xe, lại không quan tâm vẻ mặt đã bị bóp méo của hai mẹ con Lục gia.

Bốn vệ sĩ liếc mắt cảnh cáo hai mẹ con Lục gia, đóng thùng, đi theo Đường Tâm Lạc cùng đi.

Mãi đến không nhìn thấy hai chiếc xe, Lục Chỉ Nghi mới chậm rãi mở miệng.

“Mẹ…Mẹ nói, ông già bao dưỡng Đường Tâm Lạc cuối cùng đến đây? Con…Con muốn…”

“Con muốn làm gì?” Cung Tuyết Mị hung hăng trừng mắt nhìn Lục Chỉ Nghi, cô ta sợ tới mức đem câu nói tiếp nuốt trở lại.

“Lục Chỉ Nghi, mẹ nói cho con, tương lai của con là phải gả cho nhà giàu có, tốt nhất con đừng suy nghĩ miên man! Theo mẹ đi vào, chờ một lúc để cho bác sĩ nhìn xem cho con.”

Cung Tuyết Mị dắt Lục Chỉ Nghi trở về phòng, trong lòng Lục Chỉ Nghi lại như cũ vang vọng ý nghĩ vừa rồi.

Đường Tâm Lạc có thể lấy, vì sao Lục Chỉ Nghi cô ta không thể?

Cho dù người già thì thế nào?!

Chỉ cần có thể mang cho cô ta đầy đủ Phú Quý cùng phô trương, chờ cô kiếm đủ rồi, chỉ là lại đi tu bổ một màn lập gia đình cho là được!

Bình luận

Truyện đang đọc