THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Trong lòng anh, đang bị ghen tị ăn mòn.

Cô là của anh…Cô chỉ có thể là của anh…Một khi xúc động, anh sợ anh sẽ không nhịn được hủy hoại cô.

Trừ bỏ độc hại cho cô, khóa cô ở trong phòng, không cho cô thấy bất cứ ai, không cho cô rời đi.

Cô, vĩnh viễn, chỉ có thể là của anh.

Trong lòng, giống như có một con thú lớn.

Một con thú lớn chỉ không biết thỏa mãn tên là ghen tị và tham lam.

Anh không dám thả nó ra.

Bởi vì một khi ra ngoài, nhất định sẽ làm trong lòng cô tổn thương, tuyệt vọng, vĩnh viễn thống hận chính mình.

Chỉ cần tưởng tượng đến, Tiểu Lạc của anh sẽ hận anh…Trong lòng, dường như nhảy lên cảm giác mất đi.

Anh không dám đánh cuộc…Không dám…Ngày hôm qua ở trong xe anh nổi giận trong nháy mắt, làm Tiểu Lạc sợ hãi.

Nếu từ nay về sau cô trốn đi, anh nên làm sao bây giờ?Đôi mắt của Lục Dục Thần sâu sắc, dần dần không có tức giận.

Trong sâu thẳm cảm xúc vặn vẹo, đang từng chút từng chút bình tĩnh.


Cứ như vậy đi, cứ như vậy…Cho cô địa vị, thân phận, cho cô vinh hoa, phú quý.

Nhưng mà, quản trái tim của bản thân thật tốt.

Lại cũng không để cho cô xúc động, không muốn cho cô bị thương tổn.

…Lúc này Đường Tâm Lạc, vẫn cúi đầu như cũ, vặn hai ngón tay của chính mình.

Cô cũng không biết, người đàn ông bên cạnh, giờ phút này ngày và đêm trải qua xung đột như thế nào.

Chốc lát sau.

Đáy mắt Lục Dục Thần vặn vẹo và hành hạ biến mất.

Đáy mắt từ từ xuất hiện rét lạnh.

Khuôn mặt anh tuấn mỹ tinh xảo, lại được bao trùm lạnh lùng.

Xe, dừng ở ngoài cửa biệt thự, vú Trương đã chờ ở ngoài xe.

Đường Tâm Lạc xuống xe, cũng không dám nhìn Lục Dục Thần, lập tức cũng như chạy trốn, chạy về phòng ngủ.

Ngồi ở trên giường, cô còn đang xấu hổ bụm mặt.

Lục Dục Thần, bọn họ…Rõ ràng vẫn còn rùng mình.


Sao anh có thể ở trước mặt viện trưởng Lâm, hỏi vấn đề như vậy.

Còn hỏi chi tiết như vậy!Suy nghĩ đến, Lục Dục Thần nghiêm trang.

Đường Tâm Lạc, mong muốn không bao giờ xuất hiện ở trước mặt viện trưởng Lâm.

Cô đang ôm gối ôm thẹn thùng, đột nhiên điện thoại vang lên.

Đường Tâm Lạc nhìn đến dãy số trên điện thoại, liền thức dậy.

Không xong, từ hôm qua cô bị Lục Dục Thần đưa về nhà, để chuyện công ty ở sau đầu.

Cho đến giờ phút này, nhìn đến trên màn hình điện thoại hai chữ “Tiểu Tình”, mới nhớ đến.

“Alo, Tiểu Tình…” Đường Tâm Lạc sốt ruột nhận điện thoại.

“Tâm Lạc, sao bây giờ cậu mới nghe điện thoại? Tớ và chị Thiến sáng sớm đã tìm cậu…”“Thực xin lỗi Tiểu Tình, buổi sáng tớ ra ngoài, quên mang điện thoại theo.

”“Coi như quên đi…Cậu mau mở TV đi, ngày hôm qua sau khi cậu đi, phim trường bên này đều truyền ra…Tai tiếng cậu và Việt Trạch, hài…Thật sự là, trách không được Lục tiên sinh sẽ đem cậu ôm đi.

Cậu mau xem kênh giải trí, bây giờ đang phát phỏng vấn Việt Trạch.

”Đường Tâm Lạc nghe tin, lập tức mở ra TV trong phòng ngủ.

Bật đến kênh giải trí, Việt Trạch toàn thân chính trang, vừa lúc xuất hiện ở màn hình TV.

Vô số phóng viên, đang giơ microphone, đưa ra câu hỏi.

“Việt Trạch,Việt Trạch…Tấm hình Giải trí Trung Hưng kia, người trên mặt báo có phải anh và tiểu thư Đường Tâm Lạc không? Anh và cô ấy ôm ấp, có phải tương đương gián tiếp thừa nhận hai người là quan hệ tình nhân hay không?”“Đúng vậy Việt Trạch, từ trước đến nay anh không tiếp nhận diễn phim truyền hình.

Lần này tự mình biểu diễn phim truyền hình Đường thị đầu tư, cũng bởi vì Đường tiểu thư sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc