THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Editor: Thùy Trang NguyễnCố Huyên Nhi tuy rất muốn để Đường Tâm Lạc biết khó mà lui.Nhưng Lục Dục Thần căn bản cũng không ở chỗ của cô."Thật sao?" Đầu bên kia điện thoại, thanh âm Đường Tâm Lạc đột nhiên trầm tĩnh lại."Cô không nói, kém chút nữa tôi đều quên rồi...!Dục Thần rời giường, chính là rất tức giận."Ha ha, Lục Dục Thần rời giường tính khí thế nào, người khác không biết, chẳng lẽ cô còn không biết sao?Cố Huyên Nhi, lại còn nói Lục Dục Thần sẽ tức giận khi ngủ dậy.

Nghĩ đến dáng vẻ người đàn ông kia, mỗi lần vừa mới tỉnh dậy quấy, dính người, Đường Tâm Lạc bỗng nhiên liền không sinh ra một chút tức giận.Người phụ nữ ngay cả chứng Rời giường manh của Lục Dục Thần cũng không biết.

Vậy mà cũng dám lừa gạt người nói, mỗi đêm cô ta đều cùng Lục Dục Thần ngủ cùng một chỗ.Nghĩ đến đây, khóe môi Đường Tâm Lạc không khỏi giương lên, im ắng mà cười : " Đã vậy tôi cũng không quấy rầy Cố tiểu thư cùng Dục Thần tiếp tục vuốt ve an ủi.


Tôi còn có việc, cúp trước.""Ôi chao, ai, ôi , chờ một chút —— ""Cố tiểu thư, còn có việc gì sao?""Cô...!Cô cứ thế mà cúp sao...!Chẳng lẽ cô không ghen, không tức giận?"Cố Huyên Nhi đều cảm thấy mê loạn rồi.Chính mình mới vừa nói nhiều như vậy, Đường Tâm Lạc làm sao còn có thể vững vàng.Cô ta không phải phụ nữ có thai sao?Cảm xúc không phải rất dễ dàng kích động sao?Vậy thì sao đến bây giờ, vì cái gì cô ta còn bảo trì bình tĩnh như thế!"A, tôi có gì mà tức giận? Cố tiểu thư, được rồi...!Tôi mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi rồi.

Nếu cô nhàm chán, liền đi bồi Ngươi Dục Thần đi.

Tôi cúp đây, không nói chuyện với cô nữa..."Nói xong, Đường Tâm Lạc thuận thế tắt máy.Sau đó ôm bụng, cười đến ngã về phía sôfa đằng sau, kém chút gập cả người."Cười cái gì mà cao hứng như vậy?" Tô Tình tức giận nói : " Cách điện thoại, tớ đều có thể nghe được tiếng mắng của người phụ nữ kia, thế mà cậu còn cười được.""Phốc, có cái gì không cười được...!Tiểu Tình, cậu không biết, thật sự là buồn cười chết tớ rồi..."Bên này, Đường Tâm Lạc hết sức vui mừng, đem Cố Huyên Nhi để lộ xấu hổ nói cho Tô Tình.

Một bên khác trong biệt thự, Cố Huyên Nhi chính là một mặt u ám, ngồi cạnh giường.

Trong tay cô ta, chăm chú cầm một chiếc dây chuyền thủy tinh vàng.Nhìn chiếc dây chuyền trong tay, những khuất nhục cùng cảm giác thất bại vừa từ chỗ Đường Tâm Lạc nhận được, cuối cùng từng chút từng chút biến mất."Đường Tâm Lạc...!Cô đắc ý không được bao lâu..."Lúc đầu, cô còn muốn chờ một chút, đem sợi dây chuyền này làm thủ đoạn trong tương lai.Nhưng bây giờ..."Đường Tâm Lạc, tôi nhất định sẽ làm cho cô...!Vô cùng hối hận!"*Mấy ngày sau, Cố Huyên Nhi cuối cùng chờ đến tin tức truyền đến từ Phủ Tổng Thống.Ngài tổng thống mới nhậm chức, sau hai tuần sẽ đến thành phố A tổ chức một buổi yến hội tư nhân.Đến lúc đó, toàn bộ nhân vật quyền quý của thành phố A đều được mời đến.

Liền xem như gần nhất lấy danh nghĩa Dưỡng thương, cơ hồ chưa từng ra khỏi Lục gia Lục Dục Thần, cũng sẽ hiện thân."Huyên Nhi, yến hội chị tất cả đã an bài xong.

Đến lúc đó, Lục tiên sinh xuất hiện, em nhất định phải tự mình nắm chắc cơ hội.""Cảm ơn chị.


Chị yên tâm, em đã nghĩ kỹ ngày đó nên làm như thế nào.

Tình cảm của Dục Thần cùng em, vốn dĩ cũng không phải là người bên ngoài có thể thay thế.

Tuy Lục phu nhân là mẹ anh ấy, nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.

Ngày ấy, em lại đeo vật đính ước của hai chúng em, Dục Thần nhất định sẽ cảm động..."Cho tới bây giờ, Cố Huyên Nhi còn cho rằng.


Ngăn cách Lục Dục Thần cùng cô, chướng ngại lớn nhất không phải Đường Tâm Lạc, mà chính là gia tộc phía sau Lục Dục Thần.Cô đã quyết định, tại yến hội ngày đó, mang theo dây chuyền thủy tinh vàng ra sân.Đến lúc đó, chỉ cần khơi gợi lên sự áy náy cùng trách nhiệm của Lục Dục Thần trong quá khứ.

Để anh uống xong một ly rượu kia tuyệt đối không phải việc khó.A, đến lúc đó, có ảnh chụp truyền thông làm chứng.

Cô cũng không tin, cô đường đường là tiểu thư nhà họ Cố, so ra sao có thể kém một Đường thị..


Bình luận

Truyện đang đọc