THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Cố Huyên Nhi cuống đến phát khóc.Đây chính là sự lo lắng phát ra từ tận đáy lòng cô ta.Lục Dục Thần xảy ra chuyện, cô ta nên làm cái gì bây giờ.Cô ta bây giờ còn không phải là Thiếu phu nhân Lục gia, nếu như Lục Dục Thần xảy ra chuyện, địa vị ấy của cô ta...Cô Lý nhìn hai mắt cô ta đẫm lệ, nước mắt dường như ngăn không được thi nhau rơi xuống.Cố Huyên Nhi hoàn toàn bị tình cảm đối với Lục Dục chi phối đến rối tinh rối mù.-Tiểu thư Huyên Nhi đừng có gấp, tôi nghe nói không đặc biệt nghiêm trọng, nếu như có thể xuất viện, Thiếu gia chắc hẳn không sao rồi.-Nhưng mà...Cố Huyên Nhi chỉ cảm thấy, không tận mắt thấy Lục Dục Thần, cho dù như thế nào cũng không thể an tâm được.-Cô Lý, tôi...!Tôi muốn đến nhà bên ấy để gặp Dục Thần.

Cô dẫn tôi đi, được không?Cô ta biết rõ Lục phu nhân cùng bà cụ Lục đều không thích cô ta, ghét bỏ thân thể yếu kém của cô ta.Nhưng hiện tại cô ta đã được ghép tim, cũng có thể sinh con cho Lục Dục Thần.Cô ta cũng không tin, so với xuất thân giàu có tầm thường của Đường Tâm Lạc, cô ta thân là con gái Cố Gia, có thể kém cỏi hơn hay sao?!-Chuyện này...Vú Trương khó xử nhìn Cố Huyên Nhi điềm đạm đáng yêu, trong nội tâm không khỏi buông lỏng ra.-Dục Thần, gần đây con nghĩ cái gì thế? Mẹ đều nghe nói, con đem Cố Huyên Nhi khắp nơi rêu rao, còn đem cô ta trở về Lam Loan Nhã Uyển.


Con nói cho mẹ nghe sự thật đi, có phải vì người phụ nữ này nên con đã bỏ rơi Tâm Lạc? Chẳng lẽ người này tốt đến thế sao, cô ta rốt cuộc đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì thế hả?Trong nhà Lục gia, Lục Dục Thần vốn bị người ngoài cho rằng đang bị thương nằm trên giường dưỡng bệnh, giờ phút này đang ngồi trên ghế sa lon trong thư phòng, nghe Trác Nhã Dung liên tục phàn nàn.-Mẹ...Con cũng đã nói với mẹ rồi, đây chỉ là phương pháp tạm thời.Lục Dục Thần thở dài, thật sự không biết nên trấn an Trác Nhã Dung như thế nào.Từ khi anh bắt đầu giả vờ ra nước ngoài, không hề đến thăm Tâm Lạc thì Trác Nhã Dung liền mỗi ngày thay đổi phương pháp, ghé vào lỗ tai anh mà nói đâu đâu.-Phương pháp gì mẹ không biết, hiện tại mẹ chỉ biết là, bên ngoài đã truyền đi những chuyện vô căn cứ, toàn bộ giới thượng lưu thành phố A đều biết chuyện con và người phụ nữ kia.

Sao, con sợ Tâm Lạc bụng lớn còn chưa đủ vất vả, cho nên còn muốn làm nó ấm ức phải không? Tại sao tôi lại sinh ra đứa con trai dám làm cái chuyện đó như anh vậy chứ?Trác Nhã Dung cũng vì tức giận đến quá sức mà nói điều nặng lời.Nhưng Lục Dục Thần nghe xong, chẳng những không buồn, trái lại anh còn rất cảm thấy vui mừng.Đến mẹ anh còn thương tiểu Lạc đến vậy, anh còn có cái gì lo lắng đây.-Mẹ, con biết rõ mẹ đang lo lắng cái gì.

Cũng là bởi vì như vậy, con mới đặc biệt nhờ bạn Tâm Lạc chăm sóc tốt cho cô ấy.


Mạc Hàn mỗi ngày đều sẽ gọi điện báo cho con tin tức của Tâm Lạc.

Cô ấy rất ổn, bụng lớn lên không ít, Kiều Mạc Hàn còn chụp trộm ảnh gửi cho con nữa.-Thật không...mau cho mẹ xem...Vừa nghe đến có ảnh gửi về, Trác Nhã Dung trong nháy mắt liền đã quên chuyện vừa rồi.Lục Dục Thần thoải đem ảnh đẹp của vợ cho Trác Nhã Dung xem, vừa nhìn vừa nói:-Tâm Lạc bên kia, có bọn họ thay con chăm sóc, tạm thời có thể cắt đứt liên hệ của cô ấy với thế giới bên ngoài.

Hiện tại cô ấy ngoại trừ đi khám ra thì chỉ ở nhà phơi nắng, chăm sóc thân thể, thỉnh thoảng quản lí một số việc của công ti.


Con nghe Mạc Hàn nói, cô ấy gần đây rất khá, lúc rảnh con vẫn gọi điện thoại cho cô ấy, vì vậy mẹ yên tâm đi.Trác Nhã Dung nhìn bức ảnh trong điện thoại di động, tâm tình quả nhiên đã khá hơn nhiều.Bà thích nhìn tấm ảnh Đường Tâm Lạc phình bụng mà không muốn buông tay.Chỉ là cười cười, tâm tình lại bỗng nhiên trở nên giảm sút:-Tâm Lạc thật hiểu chuyện, con xem bây giờ con khiến cho...!Nhà không giống nhà, rõ ràng Tâm Lạc mới là vợ con, còn mang thai con của con, vậy mà con lại đem cô ta về biệt thự..


Bình luận

Truyện đang đọc