THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Cố Huyên Nhi còn nói là chờ một lát rồi trực tuyến với cô ta đấy.

Nhưng hiện tại, yêu cầu gọi video đã gửi một hồi lâu rồi mà phía Cố Huyên Nhi bên kia vẫn một mực không có động tĩnh.Cô ta đang cúi đầu suy nghĩ chợt nghe bên cạnh phát ra một tiếng trầm đục.Kiều Nhân Nhân vô thức ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ đã cảm giác phần gáy tê rần.Một giây sau, thế giới của cô trở thành một mảnh màu đen.Đường Tâm Lạc cảm giác toàn bộ người mình đang dần chìm vào hôn mê.Cô cảm giác được thân thể lung la lung lay, đầu cũng mơ hồ tệ hại.Quan trọng nhất là, cảm giác nhức buốt phần gáy dường như khiến cô muốn kêu lên thành tiếng.Không biết qua bao lâu, thân thể rốt cuộc đã khôi phục một ít tri giác.

Cô vô thức giật giật tứ chi, phát hiện mình thật giống như đang bị trói tay chân lại.Lúc đang thử muốn động đậy tay chân thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.-Đừng nhúc nhích.Giọng nói kia rất nhẹ, giống như đang cố hết sức thì thầm, hoặc thật như không có khí lực, gắng gượng nói lời nhắc nhở.Chỉ một tiếng, Đường Tâm Lạc liền nghe được giọng kia là của ai.Kiều Nhân Nhân, đang ở bên cạnh cô.


Trong lúc hai người đang nghi hoặc không biết bản thân đang ở đâu thì chợt nghe được Kiều Nhân Nhân nén nhỏ giọng nói cho cô biết:-Chúng ta bị bắt cóc rồi...!Đây là mái che phía sau xe.Kiều Nhân Nhân đã sớm tỉnh lại trước Đường Tâm Lạc mười phút.Dường như vừa tỉnh dậy, cô ta liền ý thức được tình cảnh của mình.

Kiều gia cho dù rất giàu có và quyền lực, nhưng sẽ dạy bảo con cái thuật phòng thân từ nhỏ, lúc bị bắt cóc chắc hẳn sẽ có được năng lực tự vệ.Kiều Nhân Nhân bình thường "ngu xuẩn", nhưng ở phương diện này lại hết sức cảnh giác.-Bắt cóc...Đường Tâm Lạc thiếu chút nữa kêu ra tiếng, may mắn Kiều Nhân Nhân lập tức đụng vai cô ra hiệu, mới khiến cô kịp thời ngậm miệng lại.Cô lại càng hoảng sợ, trong bóng tối, tất cả đều không thấy rõ.Đường Tâm Lạc chỉ có thể học theo bộ dạng Kiều Nhân Nhân, đè thấp tiếng nói:-Làm sao có thể bị bắt cóc? Trong khách sạn đều là vệ sĩ mà!Các cô cũng không phải là đồ vật cho gì cho cam, hai người đang tỉnh sờ sờ, làm sao có thể bị mang đi đơn giản như vậy.-Tôi cũng không biết.

Nhưng đám người này thật không đơn giản, tôi cảm giác dây thừng được trói theo cách rất chuyên nghiệp, không phải là buộc nút bình thường.


Hơn nữa, chiếc xe này, cô nghe đi...cũng là đã sửa chửa lại...Đường Tâm Lạc nghe mà hoàn toàn không hiểu, cũng không nhìn ra tiếng xe này có cái gì với xe bình thường.Nhưng nghĩ đến xuất thân giàu có của Kiều Nhân Nhân, có lẽ cô ta sẽ biết được.-Đám người này có lẽ nhắm đến chúng ta đấy.Bắt cóc như vậy, không thể nào là sự tính toán mới trong nay mai được.

Chuyện này nhất định đã được chuẩn bị từ lâu.Kiều Nhân Nhân nghĩ, thân phận của Đường Tâm Lạc vừa mới công khai ở bữa tiệc, vì vậy người mà đám người này muốn bắt lấy chính là mình.Mà Đường Tâm Lạc, cũng chỉ là không may mắn mà bị cô ta làm liên lụy.Nghĩ vậy, cô ta ghé sát tai Đường Tâm Lạc, thấp giọng nói:-Mục tiêu của bọn chúng hẳn là tôi, không ngờ làm liên lụy cô rồi.

Tóm lại, lúc chúng đem chúng ta ra ngoài, cô cố gắng đừng lên tiếng, cứ cúi đầu giả bộ sợ hãi, nhất định không được nhìn bọn hắn.

Đến lúc đó tôi sẽ cố gắng đàm phán với bọn chúng, để bọn chúng không dính líu đến người vô tội mà thả cô đi.Đường Tâm Lạc ngẩn người, không ngờ Kiều Nhân Nhân sẽ nói như vậy.-Cô không cần phải làm vậy, tôi có thể...-Như vậy sao được, cho dù cô mặc kệ bản thân, cũng phải nghĩ cho đứa bé trong...Kiều Nhân Nhân lời còn chưa nói hết, xe đột nhiên phanh gấp lại.Bởi vì quán tính, Đường Tâm Lạc thân thể bị ném mạnh ra sau, va vào người Kiều Nhân Nhân.Kiều Nhân Nhân cố chịu đựng không dám kêu đau, sợ làm kinh động đến bọn cướp phía ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc