THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

"Mợ, mợ bình tĩnh một chút...Mợ yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu....Buông tôi ra đã...Đau quá..."

Đường Tâm Lạc cảm thấy Tống Tú Lan bị điên rồi, tuy cô nghe nói trong đại gia tộc có rất nhiều quỷ kế âm hiểm, nhưng không nghĩ tới, bản thân lại gặp nhanh như vậy.

"Bình tĩnh, được...Vậy tôi bình tĩnh một chút. Nhưng cô nhớ kỹ cho tôi, không được phép nói lung tung, nếu dám hé ra một chữ, tôi sẽ trừng trị cô!"

Tống Tú Lan thấy gương mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Lạc bị dọa đến trắng bệch, liền biết uy hiếp của mình có tác dụng, đắc ý buông lỏng tay.

Bà khinh thường lẩm bẩm:

"Hừ, đúng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, mới chút đã sợ hãi."

Đường Tâm Lạc không quan tâm bà nói gì, khi Tống Tú Lan buông cô ra, cô chỉ muốn tránh xa ra chút, không muốn ở đây nữa.

Cô cắn răng ổn định cơ thể, lập tức một trận đau đớn từ dưới bụng truyền xuống.

Đường Tâm Lạc không biết vì sao lại cảm thấy như vậy, hai chân đã không đứng vững, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào lan can.

Cô cố nén đau đớn, chậm rãi đi xuống cầu thang.

"Tâm Lạc..."

Đúng vào lúc này, dưới cầu thang truyền đến âm thanh quen thuộc.

Đường Tâm Lạc nhìn theo âm thanh, thấy Lục Dục Thần đứng ở dưới cầu thang.

"Dục Thần.." Trong nháy mắt nhìn thấy Lục Dục Thần, trong lòng luôn lo lắng cuối cùng cũng yên tĩnh.

Mũi Đường Tâm Lạc chua xót, vành mắt bắt đầu hồng hồng.

Ngay lúc cô mất cảnh giác, một lực mạnh mẽ đẩy lưng cô, làm cô hung hăng ngã xuống.

Tống Tú Lan, bà vậy mà dám...

"Tâm Lạc..."

Lục Dục Thần trơ mắt nhìn Đường Tâm Lạc ngã từ trên lầu xuống, thân thể nhỏ nhắn của cô cứ thế va chạm vào từng bậc thang.

Nhất thời ngừng thở, theo bản năng Lục Dục Thần muốn chặn Đường Tâm Lạc lăn xuống, nhưng cho dù anh phản ứng kịp thời thì cô cũng đã lăn được nữa cầu thang.

"Lục Dục Thần..."

Vừa nãy, cô đã tưởng mình chết chắc rồi.

"Ngoan, không sao, anh đỡ được em rồi."

Ôm thân thể chằng chịt vết thương của cô, dù trong lòng đã tức giận muốn nổ tung, nhưng đối mặt với cô, vẫn cẩn thận trấn an dỗ dành.

Trán của cô bị va vào bậc thang, máu chảy ra cuồn cuộn. Còn cánh tay và cùi chõ cũng rướm máu.

Nhìn thấy máu của cô làm trái tim anh co thắt, Lục Dục Thần ôm chặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nay đã nhuộm đầy máu.

Đường Tâm Lạc sợ hãi vô cùngkhẩn trương, âm thanh đứt quãng phát ra.

"Lục Dục Thần, em đau quá..."

Nước mắt như dây trân châu bi đứt chảy xuống không ngừng, dù hai mắt rưng rưng, đau đến muốn ngất, nhưng đôi mắt hoa đào kia vẫn nhìn chằm chằm Lục Dục Thần.

Ở trong mắt tràn đầy tin tưởng anh.

Lục Dục Thần nhẹ nhàng xoa mặt cô, cúi đầu, hôn lên trán cô.

"Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để em xảy ra chuyện."

".." Không nghĩ tới, lúc này anh vẫn nói với cô như vậy.

Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, không là không thế nào?

Vì câu này của anh, đột nhiên cô cảm giác muốn đánh người.

"Chồng..." Cô nói, vươn tay, dùng sức lực cuối cùng níu lấy âu phục của anh:

"Bụng của em..hình như chảy máu rất nhiều..."

Bình luận

Truyện đang đọc