THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Editor: Thùy Trang NguyễnĐường Tâm Lạc khóc đến thương tâm, đầu rúc vào trong cổ Lục Dục Thần không ngừng nức nở.Cô vừa khóc lên đều đem anh gấp gáp.

Lục Dục Thần làm sao cũng không nghĩ tới, chính mình chẳng qua là có chút giáo huấn cô, để cho cô về sau không cần phạm sai lầm, làm sao cô lại khóc rồi? Quả nhiên là cô gái nhỏ nũng nịu.Lục Dục Thần nhất thời có chút luống cuống chân tay, vỗ nhẹ lưng của cô dỗ dành : " Được rồi, đừng khóc...!Lại khóc nữa, liền biến dạng rồi.""Hu...!Anh khi dễ người, còn ghét bỏ em xấu!" Đường Tâm Lạc cọ cọ trong cổ anh, đem nước mắt nước mũi đều dính lên trên.Người đàn ông từ trước đến nay thích sạch sẽ, lúc này lại không để ý tới ẩm ướt dính dính ở cổ, vẫn vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành: "Không chê...!Làm sao có thể ghét bỏ...""Chính là ghét bỏ..." Cô được tiện nghi, lúc này càng là thừa thắng xông lên : "Em bị người khi dễ, anh còn trách em, nói là lỗi của em!"Lục Dục Thần nghe xong liền biết cô gái nhỏ này là thừa cơ hội để bỏ qua chuyện này đây.


Nhưng không có cách nào, người phụ nữ của mình, chính mình đau lòng.Cô không khóc còn tốt, một khi khóc lên, anh liền mềm lòng đến rối tinh rối mù.Đối với Lục Dục Thần mà nói, trường hợp duy nhất mà cô gái nhỏ này có thể khóc, chính là thời điểm ở trên giường.Anh có thể làm cho cô trên giường khàn giọng kiệt lực, nhưng lại không có cách nào lúc bình thường nhìn cô khóc đến thương tâm như vậy."Được, không trách em, em cũng không phải cố ý." Tuy theo lời nói của cô nhưng có quy củ vẫn là muốn cùng với cô nói rõ.“Chẳng qua về sau không cho phép lại để cho người khác để lại dấu vết ở trên thân thể em.

Em là của anh, là của một mình Lục Dục Thần anh, anh không cho phép trên người của em có bất kỳ dấu vết của người nào khác."Mặc kệ là đàn ông hay là phụ nữ, Tiểu Lạc của anh, người nào cũng không cho đụng.Chỉ cần vừa nghĩ tới Lục Kình Hạo chẳng những đụng vào cô, vẫn là chồng trước trên danh nghĩa của cô, anh liền không nhịn được muốn người kia biến mất trên đời này.Đường Tâm Lạc chính là khóc càng lúc càng hăng, nghe được Lục Dục Thần nói câu này, đột nhiên ngây ngẩn cả người.Tiếng khóc dần dần ngừng lại, qua một lúc lâu cô mới ngẩng đầu, sợ hãi hỏi: "Anh tức giận...!Chỉ là bởi vì chuyện này?"Cô giơ cổ tay lên, lộ ra vết sưng đỏ phía trên.Ánh mắt sắc bén của người đàn ông rơi vào bên trên vết đỏ kia, thấy thế nào cũng không vừa mắt.Nhưng sợ dọa đến cô gái nhỏ nũng nịu này, chỉ có thể nhẫn nhịn không vui, gật đầu.Đường Tâm Lạc sợ sệt nhìn lấy anh gần trong gang tấc tuấn mỹ ngũ quan, đột nhiên không biết nên khóc, hay nên cười.Náo loạn nửa ngày, vậy mà anh chỉ là bởi vì một việc nhỏ như vậy mà tức giận Cô còn tưởng rằng, anh là chú ý đến chính mình..."Anh...!Sao anh không nói sớm! ?" Đường Tâm Lạc ảo não lau nước mắt.

Co cảm thấy chính mình thật buồn cười."Sớm không nói, trên người em đều đã lưu lại dấu vết của người khác." Đối với vết thương trên cổ tay cô, anh giống như oán niệm cực nặng.Khụ khụ, Đường Tâm Lạc cảm thấy không khí trong xe trong nháy mắt trở nên trầm thấp.


Vì an toàn của mình, cô quyết định mạo hiểm lấy lòng người đàn ông này một chút.Cô chủ động đưa tay vòng lấy cổ của anh, sau đó đem cái miệng nhỏ tiến đến bên tai anh.

Nhẹ nhàng dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Đừng nóng giận...!Cùng lắm thì trở về, em để anh.....""Thật?”Sắc mặt lạnh lùng của Lục tiên sinh cuối cùng hòa hoãn mấy phần.


Ánh mắt anh nhìn cô mang theo sự nóng rực."Vâng? ?" Đường Tâm Lạc sợ hãi gật đầu, bỗng nhiên có loại ảo giác khiêng đá đập chân mình.Thế là đêm đó Lục phu nhân bị Lục tiên sinh mang về biệt thự về xong, ngay cả mặt bạn tốt của mình đều chưa gặp liền bị Lục tiên sinh trực tiếp nhét vào trên giường.Một đêm triền miên, những ấn ký đêm hôm trước còn chưa biến mất, ấn kỹ mới lại đã in dấu lên trên.MÃi đến lúc người nào đó nhìn thấy trên cổ trắng nõn của cô gái nhỏ toàn là ấn kỹ mà mình lưu lại mới xem như triệt để tiêu trừ cơn giận đối với cồng trước của cô.Hừ, Tiểu Lạc của anh chỉ có thể là của một mình anh..


Bình luận

Truyện đang đọc