THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Đường Tâm Lạc nghe xong trợn mắt, liên tưởng tới dáng vẻ Lục Dục Thần thân mật gọi cô là "bảo bối", sau đó nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng, bỗng nhiên thông cảm cho tâm tình của Lục lão phu nhân và Trác Nhã Dung.

Một khắc trước còn được gọi là bảo bối, một khắc sau bị kêu là tránh xa ra. Cho dù là bất kỳ ai cũng không thoải mái.

"Bác Mạnh, tôi hiểu rồi. Bác yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói với ai hết, nếu Lục Dục Thần phát bệnh tôi cũng sẽ không để tâm, cảm ơn đã nói cho tôi biết chuyện này."

Đường Tâm Lạc nói xong thì xuống lầu, bác Mạnh đứng ở cửa phòng, đưa mắt nhìn cô rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng ngày càng xa của cô, không nhịn được thở dài.

"Thức dậy đáng yêu" cũng không thể coi là bệnh nặng, nhưng đối với thiếu gia lại là một "nhược điểm".

Nếu người khác biết, không biết sẽ dựa vào đó thiết kế thiếu gia làm những gì.

Vì vậy, từ sau khi thiếu gia hiểu chuyện thì đã không giữ người ở bên cạnh mình qua đêm.

Bây giờ, lão phu nhân tự mình dặn báo cho Đường tiểu thư biết chuyện, xem ra, đã thật sự coi cô là người trong nhà.

____

Ăn sáng ở Lục gia xong, Đường Tâm Lạc lên xe đi cùng với Lục Dục Thần.

Hai người vừa mới lên xe, điện thoại của cô vang lên.

Số không được lưu, nhưng mà, nhìn có chút quen mắt.

Đường Tâm Lạc nhìn Lục Dục Thần một cái, thấy anh đang tập trung nhìn vào tài liệu trên tay, suy nghĩ một chút, hay là nghe điện thoại.

Mà âm thanh đối diện truyền tới, cô lập tức hối hận.

"Đường Tâm Lạc, cô đang ở đâu? Cô mau ra đây, bây giờ tôi phải thấy cô!" Giọng Lục Chỉ Nghi the thé truyền tới, không chỉ khiến Đường Tâm Lạc chói tai mà ngay cả Lục Dục Thần bên cạnh cũng nhíu mi.

Đường Tâm Lạc dù muốn hay không cũng phải cúp máy.

Bệnh thần kinh, cô thật không hiểu vì sao lại nghe điện thoại của Lục Chỉ Nghi thần kinh nữa!

"Sao lại cúp máy?" Đột nhiên lúc này, âm thanh của Lục Dục Thần truyền tới.

Đường Tâm Lạc sững sốt, không nghĩ Lục Dục Thần vừa rồi đang chăm chú coi tài liệu lại để ý tình huống của cô.

"À... Có người điên gọi nhầm."

"Thật không?" Anh cau mày.

"Thật mà." Đường Tâm Lạc nói xong, sợ đối phương không tin, còn nặng nề gật đầu một cái.

Nhưng mà, giây kế tiếp, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Đường Tâm Lạc: "..."

Lục Dục Thần liếc nhìn cô, nói: "Nghe đi, sao lại không nghe?"

Dưới cái nhìn soi mói của Lục Dục Thần, Đường Tâm Lạc không thể không nghe trước mặt Lục Dục Thần.

Cô chuẩn bị nhấn nút, âm thanh lạnh lùng của Lục Dục Thần truyền tới: "Bật loa lên."

Đường Tâm Lạc kinh ngạc nhìn anh một cái, trong đầu nghĩ, hay là Lục Dục Thần nghi ngờ cô ra ngoài lăng nhăng nên mới không dám nhận điện thoại trước mặt anh.

Thôi kệ, để cho anh bớt nghi ngờ, nếu như anh nguyện ý nghe lời mắng chửi đường phố của Lục Chỉ Nghi, vậy thì cho anh toại nguyện.

Đường Tâm Lạc nhận điện thoại, mở loa lên.

Sau đó, âm thanh càng chanh chua càng khắc nghiệt của Lục Chỉ Nghi vang lên, từ trong loa vang vọng ra.

"Đường Tâm Lạc đồ tiện nhân không biết xấu hổ, cô dám cúp máy của tôi! Cô đừng nói là không muốn phục hôn với anh tôi? Ngay cả điện thoại tôi cũng dám cúp!"

Lúc Lục Chỉ Nghi nói nửa câu đầu, sắc mặt Lục Dục Thần đã trầm xuống. Chờ nghe được nửa câu sau, gương mặt đã đóng ba lớp băng, khiến cho không khí trong xe lạnh hẳn đi.

Thấy sắc mặt Lục Dục Thần khó coi, Đường Tâm Lạc không muốn nghe Lục Chỉ Nghi nói bậy bạ ngược lại có chút hứng thú.

Cô cũng không cúp điện thoại, chờ Lục Chỉ Nghi không chút hình tượng mắng chửi xong mới ung dung nói: "Lục Chỉ Nghi, cô kiếm tôi chi? Có chuyện thì nói, không thì tôi cúp máy."

Hình như sợ cô cúp thật, âm thanh lo lắng của Lục Chỉ Nghi truyền tới: "Cô,... Cô đừng cúp điện thoại. Tôi nói cho cô biết Đường Tâm Lạc, nếu cô còn thích anh tôi, muốn phục hôn thì bây giờ lập tức đi gặp tôi, còn không..."

Bình luận

Truyện đang đọc