THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Cái này... Sao trên đời này lại có người đàn ông đẹp như vậy.

So với anh trai cô Lục Kình Hạo còn đẹp hơn nhiều, dáng người cao lớn, hệt như người mẫu, mặc dù đang mặc quần áo nhưng cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ sau khi cởi đồ.

"Đường Tâm Lạc... Cô, cô cầm tiền của lão già, còn dám bao nuôi tiểu thịt tươi, cô dám làm vậy với anh tôi sao?!"

"Lục Chỉ Nghi, tiểu thịt tươi này, cô không biết sao?" Đường Tâm Lạc nhìn sang Lục Dục Thần, suýt chút nữa cười thành tiếng.

Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Định, chủ nhân của Lục gia, trước mặt dòng thứ không chẳng những người ta không nhận ra, mà đối phương còn nghĩ rằng tiểu thịt tươi.

"Thế nào, không đúng sao?" Lục Chỉ Nghi khinh thường trợn mắt nhìn Đường Tâm Lạc, quay lại thèm thuồng nhìn Lục Dục Thần: "Chậc chậc, vừa đẹp trai lại dáng người tốt... Anh à, anh bao nhiêu tiền một đêm?"

Lục Dục Thần nghe thấy vậy, ngẩng đầu, dùng ánh mắt chết người nhìn cô ta.

Lục Chỉ Nghi mờ mắt, hoàn toàn không nhận ra sát ý trong mắt Lục Dục Thần, thấy anh nhìn chằm chằm cô, còn tưởng rằng đối phương đã bị sắc đẹp của mình mê hoặc.

Đắc ý hất tóc, làm bộ lơ đãng dùng tay ép ngực ra.

Cô ta nhìn Lục Dục Thần: "Anh đừng đi theo Đường Tâm Lạc nữa, dứt khoát đi với em đi, em càng trẻ đẹp hơn cô ta. Bây giờ cô ta còn được người khác bao nuôi mới có tiền cho anh, em không giống vậy, anh trai em có tiền, anh đi theo em, đảm bảo tốt hơn đi với cô ta nhiều."

Thời gian ngắn ngủi vậy mà Lục Chỉ Nghi có thể nghĩ ra một tuồng kịch như vậy, Lục Dục Thần là tiểu thịt tươi mà Đường Tâm Lạc không nhịn được quyến rũ, mà cái loại tiểu thịt tươi này cũng chẳng có tiền gì, tất cả đều là ăn bám.

Điều kiện của cô ta tốt hơn Đường Tâm Lạc nhiều, đối phương nhất định sẽ theo mình.

Đường Tâm Lạc nhìn ra Lục Dục Thần đã bên bờ của cơn thịnh nộ... Không, phải nói, anh hoàn toàn đã nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng mà bây giờ chưa tới thời cơ để Lục Dục Thần giận dữ, cô chưa biết được chuyện gì đang xảy ra cả.

"Lục Chỉ Nghi, cô bớt nói nhảm, tìm tôi làm gì? Nếu cô không nói thì chúng tôi đi." Cô làm bộ đứng dậy, quả nhiên kéo sự chú ý của Lục Chỉ Nghi lại.

Lục Chỉ Nghi: "Cô... Cô chờ chút, mượn giùm tôi một triệu rồi cô mới được đi."

Đường Tâm Lạc bỗng nhiên cười: "Mượn? Cô viết giấy nợ chưa?"

Lục Chỉ Nghi liếc mắt khinh thường: "Giấy nợ gì chứ, cô không phải là chị dâu của tôi sao? Trước kia tôi mượn tiền cô làm gì có chuyện giấy nợ."

Đường Tâm Lạc cười một tiếng: "Lục Chỉ Nghi cô có phải trí nhớ không tốt không, tôi đã nói rồi, tôi với anh cô đã ly hôn từ lâu. Tôi không phải chị dâu cô, bây giờ không, sau này cũng không."

"Thôi, cô bớt giả vờ đi, cô yêu anh tôi tới mức cam tâm tình nguyện làm tình nhân của lão già khác, đây là chuyện ai cũng biết, cô giả vờ làm gì?"

Lục Chỉ Nghi không hề tin lời của Đường Tâm Lạc, chỉ cho là cô muốn che giấu.

"Hơn nữa, cô được lão già bao nuôi chắc kiếm được không ít tiền, vừa có tiền đi giải phẫu thẩm mỹ, vừa có tiền bao tình nhân... Mượn giúp tôi một triệu thì sao? Cô nếu không đưa, cẩn thận tôi nói xấu cô trước mặt anh tôi, đến lúc đó dù cô làm cách nào để quay lại cũng vô ích!"

Bình luận

Truyện đang đọc