THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Nhưng cô ta hiểu rõ về Lục Dục Thần.

Bây giờ, đối phương bởi vì cô đeo sợi dây chuyền này, cho nên mới chủ động như vậy.

Nhưng nếu như không có sợi dây chuyền này, còn không biết là kết quả sẽ như thế nào.

Cố Huyên Nhi biết rõ về đạo lý được rồi thì dừng.

Lúc này, chợt hạ thấp giọng, nhẹ nhàng mà nói: “Vâng, đều nghe theo anh cả.

Vậy chúng ta lên phòng nghỉ ở trên lầu đi……”Lúc nói chuyện, Cố Huyên Nhi không để lại dấu vết gì mà đưa mắt ám hiệu cho người phục vụ nào đó.

Ánh mắt của Lục Dục Thần tối sầm lại, nhưng không từ chối mà lại gật đầu.


Không quan tâm đến các khách mời xung quanh, anh ấy nắm lấy cổ tay của Cố Huyên Nhi, tiến đến phòng nghỉ ở trên lầu.

“Đợi một chút……” Đúng vào lúc này, một giọng nói nữ, truyền đến từ cánh cửa lớn.

Không có ai ngờ là lại có người, dám ở một chỗ như vậy, trường hợp như vậy, mới vào cửa đã cao giọng hét lớn.

Chỉ thấy người phụ nữ bước vào, có một khuôn mặt tính tế thanh tú, ăn mặc xinh đẹp phiêu dật.

Nhưng lúc này chợt trợn tròn mắt, hướng về phía cầu thang, trừng mắt nhìn Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi.

Cô đạp trên chiếc giày cao gót, hất váy lên, giận dữ mà đi qua đó.

“Lục Dục Thần…… Rốt cuộc anh muốn giở trò gì! Tôi ở ngoài đã nghe nói, anh và Cố Huyên Nhi đang ở đây ân ái cùng nhau!”Tô Tình tức giận vô cùng, đến bên cạnh Lục Dục Thần chất vấn.

Cô ấy liếc nhìn Cố Huyên Nhi một cách chê bai, sau đó hạ giọng xuống, nói với Lục Dục Thần, “Dù cho anh đóng kịch, cũng chú ý một chút chứ, nhiều người nhìn như vậy, đến lúc diễn quá đà, Tâm Lạc sẽ thế nào đây?”Tô Tình thường ngày cũng thường khuyên Đường Tâm Lạc, thả lỏng một chút, những thứ đó cũng đâu phải là thật đâu.

Nhưng vào tối hôm nay, đích thân cô đến tham gia buổi tiệc, tận mắt nhìn thấy chồng của bạn thân mình, đang cùng với người phụ nữ khác anh anh em em.

Nói thật, dù biết đó là đóng kịch, suýt chút cô cũng giận đến nổi ói máu.

Tô Tình mới dặn dò xong, Lục Dục Thần còn chưa trả lời.

Thì nghe thấy một âm thanh giống như con muỗi vậy, li ti li ti, từ sau lưng của Lục Dục Thần truyền tới.

“Dục Thần, em sợ……”Lúc này mình của Cố Huyên Nhi đang run rẩy, giống như là sợ hãi vô cùng, trốn ở sau lưng Lục Dục Thần.


Không chỉ như vậy, cô ta còn giơ tay ra, ôm lấy cái eo thon gầy của người đàn ông.

Chao ôi……!Nhìn thấy Cố Huyên Nhi cố ý tạo ra tư thế đó, giả tạo vô cùng.

Cố Huyên Nhi suýt chút nữa kiềm chế không được, muốn nắm lấy cô ta, đánh cho một trận.

Ánh mắt của Lục Dục Thần tối sầm lại, gạt đôi tay của Cố Huyên Nhi vòng ở trên eo của mình xuống.

Nghiêm mặt nói, “Cô Tô, xin cô yên tâm, tôi biết cân nhắc…… Tôi có chút việc, cần nói riêng với cô ta.

”Nhìn thấy là Tô Tình, sự lạnh nhạt trên mặt của Lục Dục Thần mới bớt đi một chút.

Tô Tình là bạn của Tâm Lạc, cho nên, anh ấy nguyện ý giải thích thêm vài lời nữa.

Tô Tình còn muốn nói thêm gì nữa, Kiều Mạc Hàn đã bước đến, nhẹ nhàng vòng lấy eo của cô, nhẹ giọng trấn an, “Em đừng có lo lắng, hãy tin Dục Thần, anh ta biết cân nhắc mà.


”“Nhưng mà……” Tô Tình còn muốn nói thêm gì nữa, ánh mắt của Kiều Mạc Hàn đúng lúc dừng lại trên người của Cố Huyên Nhi.

Sợi dây chuyền thủy tinh vàng, đang đeo trên cổ của cô ta.

“Cô…… Sợi dây chuyền đó, tìm thấy rồi sao?”Sợi dây chuyền thủy tinh vàng mà Lục Dục Thần bấy lâu tìm kiếm, năm đó, anh ta đã từng nói với anh ấy.

Sau này khi tìm thấy ảnh chụp, còn từng đưa cho anh ấy xem.

Chính vì sợi dây chuyền này, Lục Dục Thần mới phát sinh gút mắc với Cố Huyên Nhi.

Cũng chính vì Cố Huyên Nhi không thể đưa ra được sợi dây chuyền này, Kiều Mạc Hàn mới luôn nghi ngờ rằng, cô ta chỉ là một bạch liên hoa mạo danh mà thôi.

Thế nhưng bây giờ…….


Bình luận

Truyện đang đọc