THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Đường Tâm Lạc vừa về Lam Loan Nhã Uyển một lát, Lục Kình Hạo liền gọi điện thoại đến đây.

May mà lúc đó Lục Dục Thần đang ở trong thư phòng họp, Đường Tâm Lạc không chút suy nghĩ tắt máy.

Chỉ là Lục Kình Hạo như không hết hy vọng liên tục gọi đến, khi cô chuẩn bị cho dãy số đó vào danh sách đen, thì có một tin nhắn gửi đến.

[ Ở nhà lớn còn có chút đồ của cô, có muốn hay không? Nếu không đến lấy, tôi liền vứt giúp cô.]

Đang chuẩn bị ấn xuống để trả lời, chỉ là nháy mắt số điện thoại đó lại gọi đến.

Hít sâu một hơi, cô chỉ có thể nhận điện thoại.

"Alo." Đường Tâm Lạc lạnh lùng bình tĩnh, như đang nhận điện thoại của một người xa lạ.

Bên kia điện thoại, Lục Kình Hạo nói giọng bất cần đời, "Đường Tâm Lạc, sao cô có thể thế a! Người ta nói nhất dạ phu thê bách nhật ân, cho dù chúng ta ly hôn, cô cũng không nên để tôi gọi liên tiếp chín cuộc điện thoại mới nhận chứ?!"

"Tôi không muốn nói lời vô nghĩa, đồ tôi để ở nhà, mấy ngày nữa tôi sẽ đến lấy." Nếu có thể, cô thật sự không muốn thừa hơi nói với Lục Kình Hạo.

Vốn định trước tiên xử lý việc bên Đường gia, rồi đến nhà Lục Kình Hạo lấy đồ lúc trước của mình.

Nhưng mà bây giờ, trước hết cần đi một chuyến rồi.

"Khoan đã, tôi còn chưa nói sẽ đồng ý cho cô lấy đồ đi." Bên kia điện thoại, giọng nói Lục Kình Hạo mang theo ghét bỏ nồng đậm.

"Lục Kình Hạo, anh có ý gì?!"

Đường Tâm Lạc cảm thấy Lục Kình Hạo hơn phân nửa là có bệnh, nếu như ghét bỏ cô tại sao không cho cô đem đồ đi?

"Ý trên mặt chữ." Giọng nói lạnh băng cùng với chán ghét cô.

"Đường Tâm Lạc, nói thật cho cô biết, đồ của cô, Lục Kình Hạo tôi chạm vào còn sợ dơ. Nếu không phải...Quên đi dù sao đồ cô để ở nhà muốn đến lấy cũng có thể, nhưng từ khi chúng ta ly hôn đến bây giờ, Lục gia cũng miễn phí bảo quản giúp cô thời gian không ngắn, cô nói xem có phải nên trả chút phí bảo quản hay không?"

"Phí bảo quản..." Đường Tâm Lạc còn cho rằng mình nghe nhầm.

Cả nhà Lục Kình Hạo đúng là chim nhạn vắt cổ chày ra nước, lúc ly hôn đã đoạt một nửa cổ phần Đường thị của cô, bây giờ cô muốn lấy đồ còn phải trả tiền phí bảo quản.

Đường Tâm Lạc nhịn không được trào phúng: "Lục Kình Hạo, Lục gia các người không cần mặt mũi phải không? Nếu để người ngoài biết Lục thiếu lại có thể đòi phí bảo quản từ vợ cũ, không phải sẽ cười rụng răng a?!"

"Hừ, cô ít nói lời vô nghĩa đi." Nếu không phải bất đắc dĩ, anh ta cũng sẽ không mượn cớ này đòi tiền từ Đường Tâm Lạc.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến, ở chợ đêm vì chuộc Cung Tuyết Mị mà trả một số tiền lớn, Lục Kình Hạo chỉ có thể cắn răng: "Chiều nay tôi ở nhà đợi cô, khi đến cô mang theo hai ngàn vạn đến đây nếu không có số tiền này thì cô cũng đừng đến."

"Hai ngàn vạn... Lục Kình Hạo sao anh không đi cướp luôn đi!"

Lục Kình Hao cười châm chọc,"Không có biện pháp, tôi không phải Đường tiểu thư, dạng hai chân ra là có người bao nuôi. Nói thật cho cô biết, Đường Tâm Lạc, tôi biết cô được ai bao, cũng biết cô bây giờ không thiếu tiền...Đồ cô để ở đây, dù có thế nào, nếu chiều nay không thấy tiền, tôi liền vứt hết toàn bộ."

"Anh.." Đường Tâm Lạc tức đến ngực phát đau, cô không biết từ trước đến nay Lục Kình Hạo là người không biết xấu hổ như vậy.

"Đừng tức giận, con người tôi từ trước đến nay đôi với người ngoài sẽ không hạ thủ lưu tình a. Nhắc nhở thêm cô một câu, tôi nhớ rõ trong đồ kia còn có di vật mẹ cô để lại cho cô, nếu như cô không cần, thì cứ nói cho tôi, vừa lúc tôi đang thiếu đồ tặng người khác."

"Lục kình Hạo, anh dám...."

"Tôi có dám hay không cô hẳn rất rõ ràng. Tắt máy đây, hy vọng cô có thể đúng giờ."

Run rẩy tắt điện thoại, Đường Tâm Lạc quyết định đi tìm Lục Dục Thần.

Bình luận

Truyện đang đọc