THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

"Đường tiểu thư, thì ra cô ở đây, Đường tiểu thư đại giá đến chơi, thật sự là vinh hạnh của quảng trường Hằng Phong chúng tôi... Tôi là tổng giám đốc ở đây, còn đây là phó giám đốc Trần Sách Kiệt, đây là danh thiếp của chúng tôi."

Hai vị giám đốc thấy Đường Tâm Lạc rồi cung kính đưa danh thiếp của mình.

Đường Tâm Lạc bình tĩnh nhận lấy, gật đầu: "Giám đốc Lý, giám đốc Trần."

Từ đầu tới cuối, Đường Tâm Lạc cả người không nhúc nhích, ngồi ở đó lại nhận được sự ân cần của hai vị giám đốc.

Hai vị giám đốc thấy Đường Tâm Lạc không thèm động đậy, không những không tức giận mà nụ cười trên mặt càng rõ hơn.

Đừng đùa, vị trên cao kia tự mình gọi điện thoại bảo họ chăm sóc tốt cho cô, bọn họ làm sao dám chọc giận cô chứ.

Huống chi, giọng của vị đó trong điện thoại, giám đốc Lý bây giờ nhớ tới còn thấy sợ.

Chỉ nghe sơ nhưng ông cũng cảm nhận được sự lạnh lùng trong giọng người đó, nếu không biết nhân cơ hội này mà lấy lòng Đường tiểu thư, đền bù chút gì đó, chỉ sợ ghế tổng giám đốc này không ngồi được nữa.

Nghĩ tới đây, giám đốc Lý không còn lạnh nhạt nữa, lập tức nhìn sang đám người đứng ngây ngốc kia, nổi giận quát: "Các cô, ai là quản lý ở đây!"

"Là... Là tôi." Quản lý Trương đã hoàn toàn ngẩn người, thấy hai vị giám đốc nịnh nọt Đường Tâm Lạc, trong lòng đã lạnh hẳn.

"Thì ra là cô." Giám đốc Lý liếc nhìn lạnh lùng, tầm mắt liếc sang biển tên ở trước ngực quản lý Trương: "Họ Trương, thì ra là cô..."

Nếu là bình thường, có thể được tổng giám đốc của quảng trường Hằng Phong nhớ tên, quản lý Trương nhất định sẽ vui vẻ không ngừng. Nhưng bây giờ, cô ta nguyện mình không phải họ Trương. 

Lúc cô ta đang lo sợ không ngừng, âm thanh lạnh lùng của giám đốc Lý lại truyền tới.

"Cửa hàng của các người phục vụ quá kém, làm tổn hại danh tiếng của tập đoàn. Tập đoàn quyết định cắt hợp đồng với các người. Tính từ hôm nay, cho các người ba ngày dọn dẹp, sau ba ngày thì trả lại cửa hàng cho chúng tôi."

Nói cách khác, chính là cắt mọi hợp đồng giữa tập đoàn Kỳ Hạ với họ.

Tổng thanh tra Trịnh nhất thời luống cuống.

Ông nhận được cú điện thoại của giám đốc Lý, cố tình chạy tới đây, chỉ nghĩ là sai lầm của nhân viên, chỉ cần nói xin lỗi là được, không ngờ mọi chuyện lại lớn như vậy.

"Giám đốc Lý, có gì thì từ từ nói, ông có bất mãn gì với cửa hàng chúng tôi thì cứ nói. Chuyện này... Cửa hàng của chúng tôi ở quảng trường Hằng Phong là cửa hàng lớn nhất, việc này rất quan trọng với chúng tôi... Ông, ông trước hết bớt giận đã, ngàn vạn lần đừng..."

"Tổng thanh tra Trịnh, chúng ta quen biết đã lâu." Giám đốc Lý cắt lời tổng thanh tra Trịnh, lạnh lùng nhìn ông: "Lần này nghe lời tôi, đừng hỏi nhiều, mau dọn dẹp đồ đạc đi."

Tổng thanh tra Trịnh một mực dùng danh nghĩa của nhãn hiệu nói chuyện với giám đốc Lý, giám đốc Trần, thấy biểu hiện của họ thì cũng hiểu rõ chút ít, nghe tới vậy, cả người lập tức ủ rủ.

Ông hiểu, giám đốc Lý đã nói như vậy thì năn nỉ thêm cũng không được gì.

Đang chuẩn bị buông tay, ánh mắt tự nhiên quét lên ghế sa lon.

Đường Tâm Lạc ngồi yên ổn từ đầu đến cuối, lúc bọn họ vào cũng chẳng bất ngờ gì, lập tức thu hút sự chú ý của ông.

Nhiều năm kinh nghiệm đã mách bảo ông, người duy nhất có thể giải quyết chuyện này chỉ có thể là Đường Tâm Lạc.

Bình luận

Truyện đang đọc