Kiều Mạc Hàn nhìn Đường Tâm Lạc với đôi lông mày đầy tà khí," Chị dâu, nếu chị không thay đổi cách xưng hô thì chắc tôi phải đi rồi.
"Nói là xem cô như chị dâu, nhưng lại uy hiếp cô.
Đường Tâm Lạc không hiểu Kiều Mạc Hàn vì cái gì mà bắt mình nhất quyết phải sửa đổi tên gọi.
Nhưng vì muốn hợp tác, cô phải làm như hắn mong muốn.
"Mạc Hàn! " cô hạ giọng, giải quyết việc chung với Kiều Mạc Hàn trước.
" Sủng phi thượng vị ký là bộ phim không tồi, khó có thể nhận được sự đồng ý tham gia của Việt Trạch, nếu họ hợp tác, đối với họ Kiều cũng là một cơ hội hiếm có.
"Kiều Mạc Hàn ánh mắt cười nhạt, " Chị dâu phải nhớ gọi tôi là Mạc Hàn.
Bây giờ sửa đổi, sau này không nói như thế nữa.
Về phần hợp tác! nếu tôi gọi cô một tiếng Chị dâu, cô yên tâm, tôi sẽ cho bọn cấp dưới biết, để họ sẽ toàn lực phối hợp.
"Đường Tâm Lạc ngẩn người, nhưng không nghĩ rằng sự việc lại đơn giản đến như vậy.
Chỉ cần cô gọi hắn" Mạc Hàn"? Hắn sẽ đáp ứng?Kiều Mạc Hàn làm kinh doanh, có phải như thế quá dễ dàng!?Tuy rằng Kiều Mạc Hàn dễ tính, nhưng mình lại không thể không chiụ trách nhiệm.
Đường Tâm Lạc gật đầu, còn định giới thiệu cho hắn một chút về bộ phim này.
Kết quả vừa mới nói được hai chữ, có người đẩy cửa phòng ra.
" Anh, nghe nói Đường Tâm Lạc tới tìm anh, anh!.
"Cô chủ Kiều Nhân Nhân dường như không gõ cửa mà xông tới.
Lần trước ở đám tiệc như thế này cũng vậy, lần này cũng thế.
Kiều Nhân Nhân mặc một bộ áo quần màu vàng nhạt,đẩy cửa tiến đến dường như theo bước Kiều Mạc Hàn đến trách Đường Tâm Lạc.
Ai ngờ vừa bước vào cửa, thấy Đường Tâm Lạc đã ngồi ngay đối diện mình.
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Nhân Nhân ngay lập tức nhăn lại, nhìn về phía Đường Tâm Lạc với ánh mắt ghét bỏ.
" Anh, sao anh có thể để cho cô ta vào, đây là nơi dành cho khách quý, cô ta là khách quý!"Đường Tâm Lạc đương nhiên không được xem là khách quý, cô được mời, cũng là tại lấy chồng giàu mà được.
"Chào cô Kiều.
" Đường Tâm Lạc mặc kệ thái độ xấu xa của Kiều Nhân Nhân, vẫn giữ lễ phép.
Kiều Nhân Nhân đi qua, mọi người đều nhìn cô," Hừ, tôi đương nhiên là đẹp nhưng thật ra cô!.
"Vốn dĩ Đường Tâm Lạc chỉ nói vài câu.
Rốt cuộc, khi ánh mắt của Kiều Nhân Nhân nhìn càng tôn lên vẻ đẹp trên khuôn mặt cô, thiếu chút nữa thì nói không nên lời.
Dù Đường Tâm Lạc chỉ trang điểm nhẹ và đồ trang sức đơn giản, nhưng khuôn mặt cô vẫn cuốn hút, ai cũng không thể rời mắt.
Chỉ là một lớp phấn mỏng, tóc vén lên, bộ áo quần màu xanh da trời càng tôn lên vẻ đẹp thanh cao.
Mấy hôm nay để ý đên mấy người họ Đường, buổi tối không ngủ được nên Đường Tâm Lạc gầy đi.
Nhìn cô ta cầm nhọn thu hút nhiều cặp mắt.
Kiều Nhân không thể im lặng được.
"Cô! cô nghĩ mình là ai mà đến đây! " Kiểu Nhân Nhân tức giận ngồi bên Kiều Mạc Hàn, thốt ra câu không rõ ràng.
Đường Tâm Lạc không hiểu cô Kiều muốn nói gì.
Thấy Đường Tâm Lạc không hiểu ý mình, Kiều Nhân Nhân không kiên nhẫn giải thích.
" Tôi nói là!.
Nếu tôi là cô, tôi sẽ không đến đây! Anh Dục Thần đã đi nước M mấy ngày rồi, cô có biết anh ta đi nước M làm gì không? hưm! hưm!.
""Cô nói gì?" Đường Tâm Lạc nhìn cô ta, cặp mắt chớp chớp.
Cô luôn cảm thấy Kiều Nhân Nhân muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, giống như có chút lộn xộn.
Kiều Nhân Nhân cắn môi tức giận.
Cô ghét Đường Tâm Lạc đã cướp anh Dục Thần.
Vốn là muốn kể cho cô về chuyện chị Huyên Nhi.
Đến lúc đó, cô ta có thể nhìn nhìn thấy cô đáng thương, khóc không ra nước mắt.
Thế nhưng, vì đôi mắt trong sáng của Đường Tâm Lạc nên cô nghẹn lại.
"Aí chà! không có gì, quay về với vị trí của mình đi, ghét nhất những cô gái gây loạn!".