THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Bảo tiêu bảo Đường Tâm Lạc ngồi trở lại vào xe, đóng cửa lại.

Từ cửa lớn Đường thị lập tức ùa ra mười mấy phóng viên truyền thông mang “Đại bác súng dài” tiến đến.

““Đường tiểu thư…… Đường tiểu thư……Lời Đường lão thái thái nói là sự thật sao? Cô đối với việc này có suy nghĩ gì?”“Đường tiểu thư, tôi là phóng viên của [Tuần san nhân vật], chúng tôi nhận được khiếu nại từ Đường lão thái thái và phu nhân Đường Nhược Lan, cháu gái Đường gia là cô có thể nhận phỏng vấn của chúng tôi không?”“Đường tiểu thư, cô còn trẻ đã đuổi cùng giết tuyệt bà nội và dì ruột, không sợ cư dân mạng phê phán sao?”Một đám phóng viên bao vây quanh xe, may mắn có bảo tiêu của Lục Dục Thần che chở bên ngoài.

Bằng không rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến bụng của cô.

Bảo an trong công ty nhìn thấy Đường tổng đến, dù có lười biến cỡ nào đi nữa thì lúc này cũng đang chạy lại đây, giúp đỡ bảo tiêu sơ tán phóng viên.

Phóng viên tản ra, Đường Tâm Lạc ngồi ở trong xe, xuyên qua khe hở của phóng viên nhìn thấy người đang giấu mình ở phía sau bọn họ.

Đường Xuân Phương lão thái thái, Đường Nhược Lan….


.

Bọn họ vậy mà lại dám đến!Đường thị gần đây đang trên đầu sóng ngọn gió, nếu là người khác có lẽ hôm nay Đường Tâm Lạc sẽ bảo tài xế đi đường vòng vào gara, một điều nhịn chín điều lành.

Nhưng cố tình người trong đại sảnh lại được gọi là “Người thân”, Đường Tâm Lạc nháy mắt nổi lên tức giận.

Cô đối với Đường lão thái thái sớm đã tận tình tận nghĩa.

Đường thị trên bờ vực phá sản, cô tiếp nhận nợ nần từ trong tay bọn họ, một lần nữa vực dậy Đường thị.

Hiện tại Đường thị vừa mới vận hành trở lại, đang từng bước đi lên thì bọn họ thế nhưng lại đến “Tống tiền”!Đường Tâm Lạc đối với Lục Dục Thần giống như thỏ con, dịu dàng lại ngoan ngoãn.

Nhưng đó chỉ là đối với Lục Dục Thần thôi.

Cô sớm quen với sự cường đại của Lục Dục Thần, ngày thường không thấy gì, nhưng khi bị người khác mạo phạm lại không tự giác bị Lục Dục Thần ảnh hưởng, tác phong cũng cường ngạnh lên.

“Thập Nhất.

” Đường Tâm Lạc hạ cửa kính xuống, nói với đại hán đang bảo vệ ngoài cửa: “Để tôi ra ngoài.

”Bảo tiêu ở Lục gia đều có đánh số, hôm nay đi theo cô là đại hán tên Thập Nhất.

“Thiếu phu nhân, những người này không có mắt, Cô….

.


”“Yên tâm đi, tôi sẽ không để bản thân có việc gì.

” Đường Tâm Lạc đánh gãy lời của Thập Nhất.

Thập Nhất tuy lo lắng cho Đường Tâm Lạc nhưng cũng không dám trái lệnh cô.

Làm việc ở Lục gia, điều đầu tiên phải biết là nghe lệnh của chủ.

Đường Tâm Lạc là vợ của Lục Dục Thần, đối với bọn họ mà nói là cùng cấp với phu nhân của ông chủ.

“Vâng.

” Thập Nhất tự mình mở cửa cho Đường Tâm Lạc, tài xế cũng tiến lại đây, hai người che chở Đường Tâm Lạc xuống xe.

Nhìn thấy Đường Tâm Lạc đi ra, phóng lập tức ùa lên.

May mắn, có hai người che chở, bên ngoài còn có bảo an của Đường thị ngăn cách, không để phóng viên lại sát Đường Tâm Lạc.


Đường tiểu thư…… Đường tiểu thư……”“Đường tiểu thư, mong cô tiếp nhận phỏng vấn…”“Đường tiểu thư……”Đường Tâm Lạc trong sự bao vây của mnđi vào Đường thị, vừa mới đi vào Đường lão thái thái chờ ở bên trong lập tức vọt lại.

“Đường Tâm Lạc, cô cái đồ tiện nhân không lương tâm này, cô cuối cùng cũng tới!”“Mẹ……” Đường Nhược Lan lặng lẽ kéo ống tay áo của Đường lão thái thái, nhắc nhở bà đang có phóng viên, không được làm quá.

Đường lão thái thái buông tay áo ra, căn bản không sợ bị phóng viên nghe được.

Bà ta tự nhận là trưởng bối, bà nội dạy dỗ cháu gái của mình, dù cho bà ta có mắng quá đáng thì cũng không ai có thể nói gì.

Đường Tâm Lạc vừa mới vào đại sảnh thì nghe được tiếng chửi rủa của Đường lão thái thái.

Mắt hoa đào xinh đẹp bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc