THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Mười người mặc áo đen, nghiêm chỉnh vây quanh mấy người bọn họ.

Trường hợp này, bọn họ chưa từng gặp qua bao giờ.

Thấy ai cũng cơ bắp cuồn cuộn, bị dọa đến chân như nhũn ra. Ngay cả Vạn Vi Vi thủ đoạn âm hiểm cũng không nhịn được run run tay.

Đường Tâm Lạc, rốt cuộc cô đã bám được vào cây cổ thụ lớn nào vậy?!

Vạn Vi Vi nhịn không được nhìn người đàn ông đang ôm Đường Tâm Lạc.

Người kia ôm Đường Tâm Lạc không tốn chút sức, dáng người cao một mét chín, mặc tây phục đắt đỏ.

Tây phục bó sát làm hiện rõ dáng người của anh, phối hợp với khuôn mặt đẹp như tạc tượng, khiến người ta không thể dời mắt được.

Vạn Vi Vi khẳng định, lên giường với người đàn ông này, sẽ càng thỏa mãn hơn Lục Kình Hạo.

Gần như làm cô không nhịn nổi muốn thử một chút.

Trong khi Vạn Vi Vi đang hừng hực suy nghĩ, thì người khác biệt nhất trong đây, chính là Vương Hồng Diễm.

Cô ta là một người não phẳng. Vừa rồi đẩy Đường Tâm Lạc không thành công, hiện tại chỉ muốn rửa sạch nhục nhã, chỉ muốn đánh Đường Tâm Lạc

Cô luôn trừng mắt nhìn Đường Tâm Lạc, trong mắt cũng chỉ có Đường Tâm Lạc, cơ bản không chú ý tình huống xung quanh.

Thấy người đàn ông đang nói chuyện với Đường Tâm Lạc, không chú ý tới mình.

Lập tức Vương Hồng Diễm nắm bắt cơ hội, đứng lên tiến lại gần Đường Tâm Lạc.

Canh đúng thời cơ, dùng toàn bộ trọng lượng của cơ thể đụng vào Đường Tâm Lạc.

Vương Hồng Diễm đã nghĩ kỹ, cho dù không thể đụng ngã Đường Tâm Lạc, thì phải tranh thủ cào nát mặt cô ta.

Đến lúc đó, xem cô ta lấy cái gì câu dẫn đàn ông!

Thế nhưng, ngay lúc cô sắp đụng vào Đường Tâm Lạc, thì bị một bàn chân dơ ra, đá thẳng vào tim cô.

Một giây sau, dáng người cao một mét bảy của Vương Hồng Diễm cứ thế bay ra ngoài.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn, cho đến khi nghe "rầm" một cái, mọi người mới khiếp sợ tỉnh táo lại.

Không ai nghĩ tới, một người tôn quý bất phàm như anh, lại ra tay với một phụ nữ.

Cái gì mà đàn ông không đánh phụ nữ, giống như cơ bản vị kia không để vào mắt.

Đá người ta còn chưa tính, sau khi đạp xong cũng không thèm nhìn một cái.

Chuyện này làm bầu không khí bắt đầu lúng túng, tất cả mọi người ở hiện trường, bao gồm y tá và bảo vệ, cũng không dám hó hé tiếng nào.

Ngược lại, Lục Thất muốn thỉnh tội, chuyện vừa rồi, anh phản ứng chậm không bằng Lục gia.

Anh đứng một bên, còn phiền Lục gia ra tay, trở về nhất định bị đánh vài roi.

Nhưng hiện tại cơ bản Lục gia không nhìn anh, ngài đang bận ôm Lục phu nhân, Lục Thất liền cúi đầu lui sang một bên.

Lục Dục Thần nhìn cô vợ nhỏ trong ngực:

"Đó là bạn của em?"

Lúc anh nói chuyện, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, mang theo nghiền ngẫm, còn có chút ý cười nhạo ánh mắt chọn bạn của cô.

Đường Tâm Lạc nói nhỏ:

"Em không quen bọn họ, bọn hn là bạn học thời đại học, nhưng thật sự không thân thiết là bao."

"Em cũng không biết tại sao bọn họ lại chạy tới đây...Còn nháo thành dạng này..." Cô cảm thấy bản thân thật oan uổng.

Lục Dục Thần thấy vật nhỏ vểnh vểnh môi anh đào, không khỏi động tâm.

Lại gần tai cô trầm giọng nói:

"Đừng sợ, anh mang em vào."

"Ừm." Cô đáp nhẹ một tiếng, rất nhu thuận tựa vào ngực anh.

Thấy hai người muốn đi vào trong, Vạn Vi Vi nhanh lấy lại tinh thần.

Tuyệt đối cô không để Đường Tâm Lạc cứ đi như thế!

Bình luận

Truyện đang đọc