THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

“Phu nhân, tôi…Tôi cũng không biết!” Vú Trương xoa xoa tay, còn sốt ruột hơn Trác Nhã Dung.

“Buổi sáng hôm nay khi thiếu gia đi ra ngoài còn nói đến chiều còn muốn trở về ăn cơm. Cũng bởi vì vậy, thiếu phu nhân vẫn chờ thiếu gia. Kết quả…Ài..”

“Tâm Lạc mang thai, Tâm Lạc nói muốn chờ các người không biết khuyên Tâm Lạc ăn trước sao? Phụ nữ có thai làm sao có thể đói bụng!”

Vú Trương khó xử giải thích, “Khuyên khuyên, làm sao lại không khuyên, nhưng mà thiếu phu nhân cô ấy lại không nghe. Mà còn, buổi sáng thiếu gia ra ngoài, thiếu phu nhân đột nhiên bắt đầu nôn nghén, phản ứng lại vô cùng kịch liệt. Ngoài có thể ăn một chút chua ra, cái khác cái gì cũng đều không ăn trôi, ăn một lần liền nôn.”

“Có nghiêm trọng như vậy?”

Trác Nhã Dung không nhịn được nhíu mày, “ Khi tôi mang thai Dục Thần, chuyện gì đều không có, ngoại thích ăn chua, hầu như không có nôn.”

Nhưng mà, Trác Nhã Dung nghe được Đường Tâm Lạc thích ăn chua, mà còn chỉ có thể ăn chua mới có thể ép được cơn buồn nôn, không khỏi mừng thầm trong lòng.

Đều nói là ăn chua con trai ăn cay con gái, khi phụ nữ mang thai thích ăn chua, chứng minh cái thai này khả năng lớn là con trai.

Bởi vì nhận thức này, vốn Trác Nhã Dung đôi mắt ảm đạm trở nên sáng ngời.

Đúng lúc này, gia đình bác sĩ đi ra.

“Bác sĩ Trương, làm sao, con dâu tôi có việc gì hay không?”

Bác sĩ Trương là bác sĩ tư nhân của Lục gia, khoảng chừng năm mươi tuổi, phục vụ Lục gia đã nhiều năm.

“Phu nhân bà yên tâm, thiếu phu nhân không có việc gì.”

Bác sĩ Trương giải thích: “Nôn nghén là hiện tượng dễ dàng xuất hiện thời điểm ban đầu mang thai, chẳng qua, tình hình thực tế của thiếu phu nhân là nghiêm trọng hơn. Phản ứng nôn nghén nghiêm trọng như vậy, đặc biệt dễ dàng dẫn đến hoa mắt váng đầu. Lại thêm thiếu phu nhân một ngày chưa có ăn cơm, thân thể suy yếu,cho nên mới phát sinh chuyện ngất xỉu.”

“Nhưng mà phu nhân yên tâm, tôi đã chuyền dịch dinh dưỡng cho thiếu phu nhân, bắt đầu từ ngày mai đừng làm cho thiếu phu nhân ngửi thấy mùi dầu mỡ, thức ăn nấu loãng, chuẩn bị nhiều đồ chua hoặc là miếng gừng ở bên người…”

Bác sĩ Trương dặn dò thực sự tường tận, một đống công việc cần chú ý.

Vú trương cầm bút ghi chép lại, trong lòng Trác Nhã Dung lo lắng cho Đường Tâm Lạc, cám ơn bác sĩ Trương rồi đi đến phòng ngủ.

Một lát sau, vú Trương tiễn bác sĩ Trương ra về, vừa hay nhìn thấy Trác Nhã Dung lau nước mắt từ trong phòng ngủ đi ra.

“Phu nhân, xảy ra chuyện gì, bà làm sao vậy…”

Trác Nhã Dung lắc đầu, “Không có việc gì…Không có việc gì. Tôi nhìn thấy đứa nhỏ Tâm Lạc nằm ở bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn như vậy trắng xanh, Dục Thần cũng không ở bên cạnh…Tôi, bỗng nhiên tôi lại nghĩ đến chính mình năm đó, vú Trương…”

“Phu nhân, đừng đau lòng, việc đã qua đi nhiều năm như vậy. Bây giờ thiếu gia đã trưởng thành,...Ông ấy cũng đã không có ở Lục gia, nên bà hưởng phúc, đừng nghĩ đến chuyện trước kia nữa!” 

Vú Trương là bà già bên cạnh Trác Nhã Dung, với chuyện năm đó một rõ cả hai ràng.

“Tôi biết, chỉ là tôi nhìn thấy Tâm Lạc, nhịn không được thấy cảnh si tình.”

Trác Nhã Dung nhíu mi lại, từ trước đến nay đoan trang ung dung trên mặt hiếm có khi xuất hiện tức giận.

“Đứa nhỏ Dục Thần này, hơi quá đáng…Tâm Lạc ở nhà mang thai cốt nhục của nó, nhưng nó đối với Cố Huyên Nhi vẫn không có ý cắt đứt. Quan hệ giữa Kiều Nhân Nhân và Cố Huyên Nhi tốt, nếu là Kiều Nhân Nhân hẹn Dục Thần ra ngoài nói chuyện Cố Huyên Nhi, vú nói Dục Thần có thể đi hay không?”

“Vậy, vậy bây giờ nên làm cái gì?”

Vú Trương nghe thế cũng nóng nảy, lúc trước cũng là khi phu nhân mang thai lão gia cũng là ra ngoài…Chẳng lẽ thiếu gia cũng sẽ?

“Hừ, nếu thực sự là nó có can đảm làm loạn vào thời điểm này, tôi là người đầu tiên không tha cho nó! Vú Trương, vú đi xem Tâm Lạc, tôi tự mình đi Kiều gia tìm nha đầu kia.”

Bình luận

Truyện đang đọc