THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Editor: Thùy Trang NguyễnLục Dục Thần nghe cô gái nhỏ nói một tràng.Càng nghe, sắc mặt càng khó nhìn.Nghe được đến sau cùng, khóe miệng của anh cuối cùng câu lên một vòng nụ cười.Chỉ tiếc, ý cười cũng không có chạm vào đáy mắt.Đường Tâm Lạc lúc này vừa vặn nói xong một đoạn dài, chính mình cũng không biết đang nói cái gì.

Liền nghe đến thanh âm lạnh như băng của người đàn ông vang lên : "Rất tốt, xem ra Tiểu Lạc làm Lục phu nhân lâu như vậy, vẫn không có hiểu rõ chính mình sai ở nơi nào?"Đường Tâm Lạc: "..."Ai, cô quả nhiên là đã làm sai điều gì, chọc giận anh sao?Đường Tâm Lạc không còn dám mở miệng, cô sợ chính mình nhiều lời nhiều sai.


Chỉ có thể ngẩng đầu lên, cắn môi dưới, dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh.Đi theo bên người Lục Dục Thần một khoảng thờigian rồi, nhưng cô không dám hoàn toàn thăm dò tính tình của anh.Nhưng tối thiểu, lúc đụng phải anh tức giận, Đường Tâm Lạc vẫn là biết rõ nói sao để tự vệ.Người đàn ông này, chỉ cần cô ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, trên cơ bản liền sẽ không khó xử cô.Chỉ tiếc, lần này, tính toán của Lục phu nhân khả năng đánh nhầm.Ngước mắt nhìn cô, dùng đôi mắt đào hoa đầy nước mắt cầu xin tha thứ, sự giận giữ nơi đáy lòng Lục Dục Thần so với vừa rồi lại tăng hơn.Anh nhịn không được đưa tay nắm lấy cằm thon của cô."Biết mình sai ở đâu rồi hả ?"Đường Tâm Lạc lập tức gật đầu, phát hiện ánh mắt người đàn ông trở nên sắc bén, lại lập tức lắc đầu.Được rồi, thành thật một chút, dù sao cũng tốt hơn so với bị giáo huấn."Không biết..." Cô nhỏ giọng thừa nhận, sau đó lại lập tức thử bổ cứu : " Ông xã nói cho em biết được không?"Một tiếng "ông xã", trong nháy mắt làm ý lạnh nơi đáy mắt Lục Dục Thần hòa hoãn mấy phần.Khuôn mặt băng lãnh của người đàn ông cuối cùng cũng hơi biến đổi, qua một lúc lâu mới chán nản bới tóc, xoay người ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.Duỗi bàn tay liền đem cô gái đang núp trong góc ôm tới đặt trên đùi."Nghe rõ ràng, loại chuyện sai này anh chỉ nhắc nhở em một lần, lần sau mà tái phạm, liền..."Ánh mắt sâu thẳm rơi vào trên người cô dâu nhỏ, nhất thời không nghĩ ra lí do thoái thác.Đường Tâm Lạc chu môi hỏi: "Liền thế nào?"Nhìn thấy đôi môi mềm mại hơi vểnh lên của cô, sắc mặt người đàn ông trầm xuống : " Liền hung hăng xử lý em một hồi."Lúc anh nói câu này không có đè ép tiếng nói, thanh âm to đến mức làm cho tài xế cùng vệ sĩ đang ngồi phía trước nghe thấy rõ ràng.Đường Tâm Lạc lúc này cảm thấy thật mất mặt.Hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.Lục Dục Thần cũng không để ý, cầm lấy cổ tay cô cực kỳ nghiêm túc nói: "Cái này, cũng là em phạm sai lầm."Ngón tay khớp xương rõ ràng của anh bôi thuốc cho cô, vết sưng đỏ đã dần giảm bớt.Đường Tâm Lạc không hiểu : " Em là người bị hại, em cũng rất đau...!Đây làm sao có thể tính là lỗi của em?"Trông thấy sắc mặt Lục Dục Thần không tốt, cô lại lập tức đổi giọng : " Anh nói cái gì chính là cái đó...""Cùng lắm thì lần sau, người khác muốn khi dễ em, em sẽ không phản kháng." Cô càng nói, càng cảm thấy mình ủy khuất."Hồ nháo." Bàn tay Lục Dục Thần nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô.Chỉ là tượng trưng vỗ một cái.


Kết quả, nguyên bản Đường Tâm Lạc đã cảm thấy ủy khuất, lúc này càng ủy khuất.Mới vừa rôi cô bị Lục Kình Hạobắt lấy, trong lòng còn nghĩ đến Lục Dục Thần.

Cô nghĩ đến, nói cái gì cũng không thể đáp ứng Lục Kình Hạo, nếu là đáp ứng Lục Kình Hạo, Lục Dục Thần phải làm sao bây giờ! ?Kết quả, người đàn ông đáng giận này ở trước mặt người ngoài ôn nhu như vậy, vừa đến chỗ không có ai chỉ biết khi dễ cô.Có lẽ khi người phụ nữ sa vào loại tình cảm này đều sẽ trở nên cố tình gây sự lại không hiểu chuyện.Đường Tâm Lạc cũng không biết vì cái gì, bị anh nhẹ nhàng vỗ một cái, đột nhiên đã cảm thấy cái mũi mỏi chua xót, nhịn không được liền khóc lên..


Bình luận

Truyện đang đọc