THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Mặt Đường Tâm Lạc đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, rốt cuộc anh làm hai lần mới hoàn toàn buông tha cô.

Một lúc sau anh mới ôm cô gái không dám ngẩng đầu đi vào phòng tắm vệ sinh..

Xem ra trận này, thực sự là kìm nén không nhẹ..

Đường Tâm Lạc sau khi được Lục Dục Thần đặt xuống giường vẫn không dám nhìn anh.

Nhấp nhổm ngồi trên giường, Đường tâm Lạc thấy lòng đang rỉ máu.

Cái hiệp nghị kết hôn có các điều này lúc nào a!

Mà người đàn ông sau khi thư giãn, lại lười biếng ngồi trên sô pha.

Nhìn Đường Tâm Lạc đang lấy tư thế đà điểu lừa dối mình, khóe môi nhịn không được hiện lên ý cười thỏa mãn.

Ý cười ở khóe miệng càng lớn hơn.

Nếu như đã nghe lời, Lục Dục Thần anh đương nhiên không phải người bủn xỉn, tự nhiên sẽ khen thưởng cô thật tốt.

Nghĩ như vậy ánh mắt anh lại thâm thúy rơi xuống trên bụng nhỏ của Đường Tâm Lạc.

"Trong thời gian này, ở bệnh viện đến ngột ngạt rồi đúng không?"

Tai Đường TÂm Lạc run lên, lập tức nghĩ đến Lục Dục Thần hỏi câu này có phải là cô sắp được ra ngoài rồi hay không?

Cô liền vội vàng gật đầu nào còn bộ dáng xấu hổ vừa rồi.

"Nếu vậy, xuất viện thôi." Anh vốn chuẩn bị ngày mai mới cho cô xuất viện,.

Cơ thể của cô tất cả đã bình thường, viện trưởng Lâm đã nói khả năng khôi phục của cô khiến người khác thật kinh ngạc.

Xét đến cùng vẫn là mẹ của Đường Tâm Lạc chăm sóc cô rất kỹ, nên từ nhỏ đến lớn không để cô phải chịu khổ, cô lại còn trẻ, cơ thể đương nhiên tốt.

Bây giờ đứa nhỏ coi như được bảo vệ, chỉ cần sau này có thể bình bình an an sinh con thì sẽ không có vấn đề gì.

"Thật... thật sự?" Đường tâm Lạc như không thể tin được điều mình vừa nghe.

"Đương nhiên." Anh gật đầu, mắt lại nhìn lên bụng nhỏ của cô.

Chỉ cần đến ba tháng anh sẽ lập tức bảo luật sư làm hiệp nghị mới đến.

Bây giờ con còn chưa ổn định, anh sợ tùy tiện để cô thấy sẽ khiến đứa nhỏ lại có vấn đề.

Lục Dục Thần ôm Đường Tâm Lạc quay về Lam Loan Nhã Uyển, Vạn Vi Vi đang nôn nóng chờ ở phòng làm việc của phó tổng giám đốc.

Mọi chuyện vừa rồi xảy ra quá đáng sợ, đến bây giờ cô còn chưa kịp tiêu hóa được những gì mình vừa thấy.

Đem chân của bốn người sống sờ sờ đánh gãy, lại để bệnh viện cứu sống.

Lúc đó cô đi theo phía sau bốn người, nhìn các cô ấy bị kéo đến một góc của tầng lầu, một lát sau lại được người kéo ra.

Máu tươi ở nơi chân bị gãy chảy lên mặt đầy, người các cô bị kéo thành các vệt máu dài.

Càng châm chọc hơn là vừa đánh gãy đùi người ta lại lập tức gọi nhân viên y tế đến cứu.

Thời điểm cứu người, người đàn ông mặc đồ đen còn nghiêm túc dặn dò, mọi người không cần cứu khỏi chân hoàn toàn, chỉ cần bảo toàn tính mạng, không cần để chân lành lại.

Đến cuối cùng, Vạn Vi Vi hoàn toàn không nhớ mình hoảng hốt từ bệnh viện chạy ra như thế nào.

Cô ta không ngốc mà đi xuống, sợ những người đó bởi vì mệnh lệnh của Đường Tâm Lạc mà ra ta với mình.

Đường Tâm Lạc... cô ấy sao có thể với đến một người đàn ông tôn quý như vậy!

Lục gia, anh rốt cuộc là ai?

Bình luận

Truyện đang đọc