THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


Lục Dục Thần bắt lấy ngón trỏ mảnh khảnh của cô, đặt lên đôi môi mỏng của mình.

Đường Tâm Lạc ngẩn người, không hiểu rõ ý của anh.

Thẳng đến khi nam nhân lại đè cô hôn thêm vài lần nữa, sau đó vừa lòng tách ra, cô mới phản ứng lại kịp.

Thì ra, Lục Dục Thần đã đáp ứng mong muốn của cô!*Lục Dục Thần ở nước M một khoảng thời gian, Trung Quốc bên này đương nhiên công việc chất đống chờ anh tự mình xử lý!Anh vội vàng đến công ty, nhưng trước khi đi cũng không quên dặn dò tài xế Tiểu Tâm đưa Đường Tâm Lạc đến Đường thị.

“Vú Trương, con ra ngoài tản bộ, sau khi ăn cơm trưa xong sẽ đến công ty.

” Đường Tâm Lạc sốt ruột đi gặp Việt Trạch, nhắn lại với Vú Trương một tiếng thì ra khỏi biệt thự.

Vú Trương đương nhiên thấy vui khi thiếu phu nhân ở nhà ăn cơm, không nghi ngờ gì, ngược lại tích cực dặn dò phòng bếp làm vài món ăn bổ dưỡng.

Đường Tâm Lạc ra khỏi biệt thự thì liền hướng về phía biệt thự của Việt Trạch mà đi.


Biệt thự của Việt Trạch cách Lục gia khá gần, đi ba bốn trăm mét thì đã tới cửa biệt thự.

Nhìn trái nhìn phải, không phát hiện bóng người nào trên đường, Đường Tâm Lạc mới yên tâm nhấn chuông cửa.

Chuông cửa mới vừa vang vài tiếng, cửa biệt thự đã được kéo ra.

Giây tiếp theo, một bàn tay vươn tới, nhanh chóng đem Đường Tâm Lạc túm vào.

“Sao bây giờ cô mới đến?” Mở cửa là người đại diện Bố Lan Khắc của Việt Trạch.

Anh ta kéo cô vào biệt thự, nhanh chóng đóng lại cửa chính.

“Đường tiểu thư, tôi hôm qua mới đem hợp đồng đưa cho Đường thị ký xong, sao lại mới đảo mắt đã bội ước rồi? Cô như vậy là không giữ chữ tín.

”“Bố Lan Khắc, tối qua tôi….

Đột nhiên có việc, không có cách nào lại đây được, không phải tôi đã gửi tin cho Việt Trạch rồi sao, anh….

”“Gửi tin thì có ích lợi gì!” Bố Lan Khắc quở trách cô.

“Việt Trạch nhà chúng tôi rất vất vả mới tìm được người sống, còn tưởng gặp được vận may lớn, so với trước kia sẽ tốt hơn nhiều.

Không ngờ được Đường tiểu thư lại là người không có trách nhiệm như thế!”Bố Lan Khắc vừa quở trách Đường Tâm Lạc vừa nói ra tình huống Việt Trạch đang gặp phải.

Thì ra mỗi lần Việt Trạch nhập vào, đều cần một loại đồ vật có liên hệ bên trong.

Thường khi anh tìm được đồ vật, thì đều là vật chết.


Chỉ có lúc này đây, Đường Tâm Lạc là người sống sờ sờ như vậy thì liền trở thành then chốt.

Dựa theo kinh nghiệm hay thường lui tới của cô, chỉ cần Đường Tâm Lạc thường xuyên lại đây nấu mì cho anh ta, lại cùng anh ta trò chuyện, nói không chừng rất nhanh có thể làm Việt Trạch xuất vai.

Nhưng tối hôm qua, vốn có hẹn lại đây nhưng Đường Tâm Lạc lại thất hứa.

Việt Trạch đầu tiên là lo lắng cô xảy ra chuyện, gọi điện thoại đến nhưng cô lại tắt máy.

Một mình anh ở phòng khách đợi cô cả đêm.

Buổi sáng lúc Bố Lan Khắc lại đây, Việt Trạch vốn mấy ngày gần đây đã dần dân khôi phục tâm tình lại tự phong bế chính mình, biến trở về thiếu niên tóc bạc phản nghịch trong phim.

“Anh ta hiện tại tính tình đang không tốt….

Một người tự nhốt trong phòng, cô……Đi lên nhìn thử đi.

”Bố Lan Khắc khôgn còn cách nào khác, theo kinh nghiệm của dĩ vãng, Việt Trạch lần này ít nhất nửa năm mới có thể đi ra lần thứ hai.

Hiện tại chỉ có thể ký thác hy vọng vàp người Đường Tâm Lạc.


*Đường Tâm Lạc tự biết đuối lý, đi phòng bếp tự mình nấu bát mì bưng lên lầu.

Trước cửa phòng ngủ, quả nhiên như lời Bố Lan Khắc nói, cửa đã bị Việt Trạch khóa trái.

“Cốc cốc cốc ——”Đường Tâm Lạc nhẹ nhàng gõ vài tiếng, bên trong lại không có phản hồi.

Cô lại gõ thêm vài cái, không được Việt Trạch trả lời mới nhỏ giọng kêu cửa: “Việt Trạch, mở cửa được không? Tôi là Đường Tâm Lạc, Bố Lan Khắc nói anh vẫn chưa ăn gì, tôi có nấu cho anh….

”Lời còn chưa nói xong, cửa đã được mở ra.

Thân ảnh cao lớn thon dài của Việt Trạch xuất hiện ở bên trong cánh cửa.

Bên trong phòng ngủ, màn đều được kéo xuống, một mảnh tối tăm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc