THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


“Xin lỗi Tâm Lạc, là tôi không suy xét từ góc độ của cô.

”Diana tiến lên ôm lấy Đường Tâm Lạc.

Đúng vậy, cô sao có thể nghĩ về tình cảm đơn giản như vậy chứ.

Chỉ là bạn bè bình thường thôi thì sau khi bị phản bội cũng rất khó để tha thứ rồi.

Huống chi là vợ chồng.

Cô ấy vẫn là quá ngây thơ rồi.

“Được rồi, tôi không sao…Tôi biết cô muốn tốt cho tôi.

Diana, nói thật, tôi thấy rất may mắn khi tại thời điểm này đã gặp được cô.

”Nếu không có Diana, có lẽ cô không thể ‘sống lại’.

“Tâm Lạc bảo bối, cô làm tôi cảm động quá.

” Diana hôn lên mặt cô: “Nhưng mà bây giờ chúng ta nên ra ngoài thôi, sắp hết năm phút rồi.

”Đường Tâm Lạc gật đầu, theo Diana ra ngoài.

Sau khi Diana đưa báo cáo kết quả kiểm tra cho cô thì thuận tiện tiễn cô ra khỏi trung tâm luôn.

Đi tới của Đường Tâm Lạc mới đột nhiên nhớ đến.

“Đúng rồi, vì sao cô lại có tư liệu của Cố Huyên Nhi vậy? Cô ta ở nước M, cũng do trung tâm chữa bệnh của tập đoàn Redding Ton trị liệu sao?”Nghĩ đến Diana giúp cô tra tư liệu của Cố Huyên Nhi, Đường Tâm Lạc hiển nhiên cho răng là lấy thông tin từ tập đoàn Redding Ton.


“Này,….

Cũng không phải.

Thật ra, Tâm Lạc….

.

Tôi có chuyện muốn nói với cô, nhưng mà….

” Diana do dự, không biết phải nói với Đường Tâm Lạc thế nào.

Chẳng lẽ phải thật sự nói với cô, Cố Huyên Nhi là….

.

“Không cần nói nữa.

” Đường Tâm Lạc bỗng nhiên lạnh lùng cắt lời cô.

Diana sửng sốt một chút, đáy lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt.

Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìnt theo tầm mắt của Đường Tâm Lạc.

Tại hành lang cách đó không xa, người phụ nữ nhu nhược nhỏ xinh đang cùng người đàn ông thân hình cao lớn đi đến.

Người đàn ông vừa lúc ngước mắt cũng thấy được Đường Tâm Lạc và Diana.


Lục Dục Thần chỉ hơi nhăn mày.

Giây tiếp theo, anh liền lạnh lùng dời đi tầm mắt, phảng phất như không hề thấy hai ngườI đứng ở cửa.

Cúi đầu, trên mặt lộ ra dịu dàng.

Nhẹ nhàng đem người phụ nữ nhu nhược bên cạnh che chở vào lồng ngực.

Sắc mặt cô ta nhìn qua không tốt lắm, có chút tái nhợt nhưng vẻ mặt lại thỏa mãn dựa sát vào ngực người đàn ông.

“Dục Thần, không sao, em có thể tự đi được….

.

” Cô ta nói xong, cốn dĩ sắc mặt tái nhợt không huyết sắc lại đột nhiên nổi lên ửng đỏ thẹn thùng.

“Chỗ này nhiều người như lắm, đừng làm như vậy……Anh vẫn nên đến công ty trước đi, em sẽ tự mình về.

”Cố Huyên Nhi dựa vào lòng Lục Dục Thần, cảm giác được hai người đứng ở cửa đều đang nhìn mình, đáy lòng không khỏi đắc ý.

Cô ta còn chưa phát hiện thai phụ đứng ở cửa là Đường Tâm Lạc mà cô ta hận thấu xương.

“Không có gì, anh đưa em về rồi lại đến công ty sau.

”Lực chú ý của Lục Dục Thần lúc này tất cả đặt trên người Cố Huyên Nhi.

Giống như hoàn toàn không phát hiện Đường Tâm Lạc, ôm lấy Cố Huyên Nhi đi qua bên cạnh cô.

Lúc anh đi qua người Đường Tâm Lạc, tay phải của cô gắt gao nắm chặt, thậm chí còn hơi run rẩy.

Thì ra người phụ nữ mảnh mai khiến người ta muốn che chở như trân bảo này là Cố Huyên Nhi.

Trách không được, anh ấy sẽ yêu cô ta như vậy.

Ngay cả phụ nữ như cô nhìn Cố Huyên Nhi như vậy đều không nhịn được sinh ra cảm giác trìu mến, muốn được che chở cô ta.

.


Bình luận

Truyện đang đọc