VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1050

Cô gầy yếu như vậy khiến cho anh đau lòng. Cho nên anh mới có thể mỗi ngày tìm mấy món tinh xảo chạy tới đút cho cô.

Nhưng cũng không thể giúp cô béo lên.

“Gầy tốt hơn, đỡ phải giảm béo.” Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên.

“Anh không thích” Hoắc Nhiên nghiêm mặt nhìn Vương Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ nhấp môi dưới, dưới ánh mắt cố chấp của Hoắc Nhiên, từng miếng một ăn hết sườn trong bát.

Cô vừa mới giải quyết hết miếng sườn, Hoắc Nhiên lại gắp cho cô một đống lớn đồ ăn.

“Anh muốn no chết em sao?” Vương Giai Tuệ thấp giọng phủ đến bên tai Hoắc Nhiên kháng nghị.”

“Không đói chết là được.” Hoắc Nhiên không kiềm chế được cười cười.

Vương Giai Tuệ bị tức đến đỏ hồng hai gò má.

Tề Mẫn Mẫn nhìn dáng vẻ của Vương Giai Tuệ, kìm lòng không đậu nở nụ cười.

“Hoắc trì Viễn, Hoắc Nhiên cũng giống anh, rất biết chăm sóc nữ sinh.” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cổ Hoắc trì Viễn, cười nói.

Hoắc trì Viễn nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Nó là rất biết chăm sóc nữ sinh, còn anh chỉ biết chăm sóc em thôi.”

Nghe được Hoắc trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn cảm động ẩm ướt hốc mắt.

Cô rúc đầu vào trong lòng Hoắc trì Viễn, suy yếu nói: “Em ăn no rồi, em muốn về nhà.”

“Về nhà?” Bà nội Hoắc nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, lập tức ngẩng đầu: “Mẫn nha đầu, Hoắc trì Viễn là đại nam nhân mà sao không biết hầu hạ người bệnh thế. Con mới vừa… uhm,,, mấy ngày này ở đây đi, bà nội kêu người nấu canh cho con. Cùng bổ dưỡng lại sức khỏe rồi lại bàn sau.”

Bà nội Hoắc hiền lành khuyên Tề Mẫn Mẫn ở lạ. Bà tận lực tránh đi chữ sinh non, để cô không đau đớn.

“Tề Mẫn Mẫn nghe bà nội.” Tề Mẫn Mẫn gật đầu.

Hoắc trì Viễn đẩy ghế dựa đứng lên, ôm cô nói với mọi người: “Mọi người cứ dùng cơm, con đưa Tề Mẫn Mẫn lên lầu nghỉ ngơi.”

“Đi thôi!” Chu Cầm khẩn trương khoát tay: “Ngày mai đưa con bé đi bệnh viện, để mẹ kiểm tra lại một chút.”

“Uhm, Hoắc Nhiên, lát nữa em đưa Giai Tuệ về nhà đấy.” Hoắc trì Viễn dặn dò em trai xong, liền đỡ Tề Mẫn Mẫn lên lầu.

“Hoắc trì Viễn, chân anh lên bậc thang có đau không?” Lúc lên cầu thang, Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi han.

“Có thể đi được.” Hoắc trì Viễn hôn lên đỉnh đầu của cô, âm thanh trầm thấp trả lời.

“Anh có thể coi em là gậy chống.” Tề Mẫn Mẫn dùng lực ôm eo Hoắc trì Viễn, nghĩ muốn chống đỡ giúp anh.

Hoắc trì Viễn đau lòng cầm tay Tề Mẫn Mẫn: “Em còn yếu hơn cả anh. Nếu không phải chân bị thương, anh đã sớm ôm em lên lầu rồi.”

“Chúng ta như vậy, hai bên cùng giúp nhau, càng là tình yêu đích thực.” Tề Mẫn Mẫn dụi đầu vào trong lòng Hoắc trì Viễn, cảm khái nói.

Trong mắt Hoắc trì Viễn có chút ẩm ướt.

Năm tháng về sau, anh và cô sẽ cùng nhau thế này. Anh sẽ cố gắng để cô quên đi nỗi đau mất con, để cô khôi phục lại nụ cười rực rỡ.

Tề Bằng Trình về đến nhà, tìm một vòng lầu trên lầu dưới cũng không tìm được Dương Nguyệt Quyên cùng Tề Lạc, liền lấy điện thoại ra gọi điện cho bà ta, lạnh lùng hỏi: “Bà cùng tiểu Lạc ở đâu?”

“Bằng Trình? Thật kỳ lạ. Ông còn nhớ rõ tôi cùng tiểu Lạc sao?” Dương Nguyệt Quyên kinh ngạc nói.

“Bà cùng tiểu Lạc lập tức trở về cho tôi!” Tề Bằng Trình không vui ra lệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc