VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1774

” Tập đoàn Bằng Trình là tâm huyết của ba vợ, anh làm sao có thể chiếm thành của riêng?” Hoắc Trì Viễn nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Tề Mẫn Mẫn, thật lòng nói.

“Tôi nợ anh một số tiền lớn.” Tề Mẫn Mẫn chua sót nói.

Mười triệu bảy ngàn vạn cô đã trả lại cho ngân hàng, hiện tại dù có bán thân cô cũng không trả nổi. Trong túi cô chỉ có mấy trăm đồng, ngay cả cơm bữa cô cũng không trả nổi.

“Đó là tiền trợ cấp. Em không nợ anh.” Hoắc Trì Viễn đau lòng nói.

Tề Mẫn Mẫn vậy mà theo anh nói chuyện nợ nần!

Cô hận anh tới mức đó sao?

“Tiền trợ cấp?Hợp đồng hôn nhân của chúng ta…” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn nhìn Hoắc Trì Viễn

Cô còn nhớ trước khi kết hôn, cô phải ký qua một phần hợp đồng hôn nhân.

“Hợp đồng chết tiệt!” Hoắc Trì Viễn căm tức rống to.

Lúc trước anh bức cô ký phần hợp đồng kia, là vì anh hận Tề Bằng Trình, anh lo Tề Bằng Trình sẽ lừa gạt anh mắc mưu, hơn nữa lúc ấy anh không nghĩ là mình sẽ yêu Tề Mẫn Mẫn.

Hiện tại, anh bây giờ có bao nhiêu là hối hận.

Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, dùng sức cắn môi.

“Nha đầu, không phải anh đang giận em.Anh là đang tự trách. Nếu biết trước anh sẽ yêu em, anh tuyệt đối sẽ không bức em ký phần hợp đồng kia. Anh hiện tại chính là đang giận chính bản thân mình.” Hoắc Trì Viễn đau lòng ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, bàn tay to lau đi nước mắt của cô.

Cô khóc sao?

Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc lui ra phía sau một bước, né tránh bàn tay của Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn mất mác thu tay lại, trái tim như vỡ nát.

Ánh mắt Tề Mẫn Mẫn đột nhiên rơi vào trên tay Hoắc Trì Viễn, cô lập tức đau lòng tiến lên, cầm lấy tay anh, đôi mắt đẫm lệ: “Tay anh…”

Hoắc Trì Viễn cười chua xót, “Đây là cái giá mà anh làm vỡ cửa kính xe Hoắc Nhiên!”

“Tay anh làm bằng sắt thép sao? Nghĩ gì mà lại đập vỡ cửa kính xe Hoắc Nhiên chứ?” Tề Mẫn Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Em sẽ đau lòng sao?” Hoắc Trì Viễn chua xót hỏi.

Nghe Hoắc Trì Viễn nói vậy, Tề Mẫn Mẫn vội vàng buông tay anh ra, lui về sau một bước.

Thấy dáng vẻ chịu đựng, đôi mắt ngập nước, Hoắc Trì Viễn cực kỳ đau lòng.

Anh không tiếp tục ép cô, thở dài một hơi, cẩn thận hỏi: “Nhóc con, hôm nay là tiệc đính hôn của Hoắc Nhiên, anh dẫn em đi chọn một bộ lễ phục!”

Tề Mẫn Mẫn vừa định từ chối, Hoắc Trì Viễn đã mở miệng nói thêm: “Em không muốn mặc đẹp để tham dự tiệc đính hôn sao?”

“Tôi…..” Tề Mẫn Mẫn nghẹn lời. Lúc trốn khỏi bệnh viện cùng anh họ, trên người cô không mang nhiều tiền, cũng chỉ có vài bộ quần áo. Mà tiệc đính hôn của Giai Tuệ, cô cũng không thể mặc quần short và áo phông được.

“Đi thôi! Vì tiệc đính hôn của Giai Tuệ cũng nên ăn mặc xinh đẹp một chút!” Hoắc Trì Viễn vươn tay, chờ đời nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn không đưa tay ra, mà đi qua anh.

Bình luận

Truyện đang đọc