VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1700

“Vì sao không báo cáo với tôi?” Hoắc Trì Viễn tức giận chất vấn.

“Chúng tôi nghĩ rằng không quan trọng…..”

“Cái gì gọi là không quan trọng chứ?” Hoắc Trì Viễn tức giận rống to, “Chờ đến lúc cô ấy gặp nguy hiểm mới gọi là quan trọng sao? Tôi thuê các cậu làm gì, không nhớ rõ à?”

Hoắc Trì Viễn rống xong, đầu lại cảm thấy đau.

Anh dựa vào vách tường ở hành lang, tay đè vết thương ở trên đầu, lo lắng đổ mồ hôi lạnh,

Tề Mẫn Mẫn không nói với anh tiếng nào đã một mình rời khỏi bệnh viện chắc chắn là có chuyện cực kỳ quan trọng.

Vì sao cô không chịu nói với anh?

Đầu tiên là bỏ dở việc sát nhập giữa hai công ty, anh cảm thấy cô có chút khác thường.

“Bảo vệ Cố phu nhân!”

“Cậu vẫn biết sao?” Hoắc Trì Viễn tức giận nghiến răng nói.

“Tôi đã phái người theo dỗi rồi!”

“Nói cho tôi biết cô ấy đi đâu!” Hoắc Trì Viễn day huyệt thái dương, lạnh lùng ra lệnh.

“Tôi hỏi lại!”

“Mau lên! Trễ sợ không kịp!” Hoắc Trì Viễn vội vàng nói.

Không biết vì lý do gì, anh cảm thấy bất an.

Dường như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Cúp điện thoại, anh dựa vào vách tường, nhíu chặt mi tâm, muốn giảm đau đớn ở đầu nhưng chẳng những không giảm ngược lại càng đau hơn.

Tề Mẫn Mẫn nhảy xuống taxi, liền nhìn thấy Tưởng phu nhân đứng trên ban công, lạnh lùng nhìn mình.

Cô lập gọi điện thoại cho đối phương.

Lúc này, Tưởng phu nhân cũng không từ chối bấm nghe.

“Mẹ nuôi, trăm ngàn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch! Mẹ đánh mắng con đều được, chỉ là đừng tự sát!” Tề Mẫn Mẫn lo lắng khuyên nhủ.

“Trễ rồi! Tôi bảo cô ngăn Hoắc Trì Viễn lại nhưng cô không chịu. Cô sẽ bị mặc cảm tội ác dày vò đến chết!” Tưởng phu nhân nói xong liền ngửa đầu cười to.

“Mẹ nuôi, đừng!” Tề Mẫn Mẫn vừa chạy vào biệt thự vừa nói.

Quan trọng nhất là phải giữ được mạng của Tưởng phu nhân.

Giờ khắc này, cho dù Tưởng phu nhân muốn cô tự sát cô cũng đồng ý.

Cô không thể để cho bà ấy chết, bằng không cô sẽ bị tội ác dày vò đến chết.

“A?” Tưởng phu nhân chỉ phát ra một tiếng nửa tin nửa ngờ, liền cúp điện thoại.

Tề Mẫn Mẫn bất an nhảy hai bước lên cầu thang, chạy vào phòng ngủ Tưởng phu nhân:”Mẹ nuôi!”

“Đừng có qua đây! Nếu cô tiến lên tôi sẽ nhảy xuống!” Tưởng phu nhân mở miệng ngăn cản Tề Mẫn Mẫn tới gần.

“Phải như thế nào mẹ mới không tự sát?” Tề Mẫn Mẫn sợ hãi không dám đi tới, đứng ở cửa, lo lắng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc