VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 945

“Anh phải cam đoan sẽ không dọa em!” Tề Mẫn Mẫn vô cùng kiêu ngạo nói.

Hơn nửa đêm, Hoắc trì Viễn lại đi đưa quà gì cho cô chứ?

“Anh cam đoan, tuyệt đối không phải là quà gì đáng sợ.” Hoắc trì Viễn cưng chiều nhéo hai má Tề Mẫn Mẫn.

“Không phải là hoa tươi à?” Tề Mẫn Mẫn tò mò dò hỏi.

Hoắc trì Viễn cười lắc lắc đầu.

Tề Mẫn Mẫn tò mò nhìn Hoắc trì Viễn, liền nhảy xuống khỏi chân anh chạy về phía cửa.

Mở cửa, cô lập tức kinh ngạc tròn mặt, che miệng lui về phía sau.

Hoắc trì Viễn đi đến, cười ôm hông cô:”Thích không?”

Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, gật đầu thật mạnh với Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn nhận lấy xe đồ ăn, nói cảm ơn với phục vụ, rồi đóng cửa lại, kéo xe đồ ăn vào trong.

“Chú, sao anh lại biết em thích ăn canh Ma Lạt?” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy thắt lưng Hoắc trì Viễn từ phía sau, dán mặt lên lưng anh, cảm động nói.

“Anh biết đọc suy nghĩ.” Hoắc trì Viễn cười trả lời.

Anh xoay người, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn kiễng mũi chân, nhanh chóng hôn Hoắc trì Viễn một chút, rồi kéo xe đồ ăn lại gần, cầm lấy bát nhỏ gắp một chút đồ ăn, sau đó ngẩng đầu cười hỏi Hoắc trì Viễn:”Anh lợi hại như vậy, muốn ăn cay hay ít cay?”

“Cho anh?” Hoắc trì Viễn nhíu mi, cười hỏi.

“Đương nhiên!” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười hỏi.

“Giống em là được rồi.” Hoắc trì Viễn ngồi đối diện với Tề Mẫn Mẫn, thỏa mãn cười nói.

Tề Mẫn Mẫn thả một chút dầu ớt vào trong bát rồi đưa cho Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn vẻ mặt hạnh phúc nhận lấy, uống thử một ngụm:”Thật là cay.”

“Là anh nói muốn ăn giống em mà.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.

Hoắc trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn chỉ bỏ một nửa chỗ dầu ớt lúc nãy vào bát mình, liền bất mãn sẵng giọng: “Như vậy mà gọi là giống nhau sao?”

“Cân nặng của anh gấp đôi em, cho nên muốn giảm đi thì phải ăn cay gấp đôi rồi.” Tề Mẫn Mẫn xấu xa cười nói.

“Anh cho anh giảm câm, là thuốc độc anh cũng uống.” Hoắc trì Viễn cười nói xong, liền thỏa mãn ăn hết.

“Chú, khách sạn lớn như ZG này sao có thể có canh Ma Lạt?” Tề Mẫn Mẫn vừa vui vẻ ăn, vừa tò mò hỏi.

Cô nhớ đồ ăn vặt này chỉ có bán ở chợ đêm thôi.

Nhưng, Hoắc trì Viễn không cho cô đi chợ đêm, đồ ăn ở nơi đó không vệ sinh, hơn nữa sự việc thịt chuột gần đây nhất đã làm cho người ta sợ hãi.

Trong trí nhớ lần trước ăn canh Ma Lạt là ăn cùng với Ninh Hạo, là chuyện thật lâu về trước.

“Chỉ cần em thích, đến sao trên trời anh cũng có thể hái xuống cho em. Huống chi là canh Ma Lạt?” Hoắc trì Viễn bình tĩnh trả lời.

Tề Mẫn Mẫn cảm động đôi mắt đẹp cong lên, cười hạnh phúc.

“Chú, lời yêu thương của anh thật là làm cho người ta cảm động.”

“Lời yêu thương?” Hoắc trì Viễn tròn mặt có chút mơ màng.

Bình luận

Truyện đang đọc