VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 564

Anh trở lại phòng làm việc, đeo kính mắt, mở ra Laptop bắt đầu làm việc.

Hai giờ sau, trước cửa phòng làm việc liền có một cái bóng lén lút.

Tề Mẫn Mẫn thò đầu vào trong phòng làm việc, liền phát hiện ra Hoắc trì Viễn đang bận rộn làm việc. Tuy anh chỉ mặc quần áo ở nhà, nhưng phong độ thì không hề giảm sút. Chiếc kính đen kia nếu là người thường đeo vào liền trở nên tầm thường, nhưng anh đeo vào lại có một cảm giác khác lạ, chẳng những không xấu ngược lại còn làm cho anh thêm đẹp trai hơn. Nghiêm cẩn, lạnh lùng, giác, gọng kính màu đen mang đến cho anh một loại cảm giác thần bí.

Cô thò đầu vào liền nhìn đến ngây ngốc.

“Lén lút làm cái gì? Vào đây!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.

“Hoắc trì Viễn, sắp 12 giờ rồi. Anh không định đi ngủ sao?” Tề Mẫn Mẫn nháy mắt, đau lòng quan tâm.

“Mới vừa rồi là ai nhẫn tâm đuổi anh ra ngoài?” Hoắc trì Viễn cũng không ngẩng đầu, lạnh lùng hừ một tiếng.

Tề Mẫn Mẫn cho rằng Hoắc trì Viễn tức giận, lập tức chạy tới, một bên ôm cánh tay anh, một bên dỗ dành nói: “Người ta kia chỉ là nói đùa anh thôi. Ai bảo anh quấy nhiễu không cho em làm bài tập?!”

“Không có anh, em có thể làm xong bài?” Hoắc trì Viễn kiêu ngạo nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái.

“Có thể a! Em có trợ thủ.” Tề Mẫn Mẫn thần bí cười nói.

“Ninh Hạo?” Trực giác liền nói cho Hoắc trì Viễn biết cô liên hệ với Ninh Hạo thông qua internet, nên trong đầu anh liền có suy nghĩ này. Nghĩ đến đây, trong lòng anh cực kỳ không thoải mái, thật muốn đánh nhau với Ninh Hạo một trận.

“Là Bách Khoa!” Tề Mẫn Mẫn đảo cặp mắt trắng dã, khiêu khích nói.”Chú, anh không biết internet bây giờ cực kỳ phát triển sao?

Em chỉ cần lên Bách Khoa toàn thư, vấn đề này liền được giải quyết.”

Bách khoa Hoắc trì Viễn kinh ngạc nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Xem ra cô tìm được phương thức học tập nhanh hơn rồi.

Anh cũng nên từ chức rồi.

Hoắc trì Viễn hơi tiếc nuối hất mày: “Anh còn bận, em đi ngủ đi!”

“Không được, ngủ muộn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Tề Mẫn Mẫn lấy kính đen trên mặt anh đi, cường thế túm anh đứng dậy.

“Em sợ anh yếu sức lực bất tòng tâm sao?” Hoắc trì Viễn ôm chầm Tề Mẫn Mẫn.

“Nghĩ muốn làm gì? Đi ngủ đi!” Tề Mẫn Mẫn bá đạo ra lệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn vì lời nói của Hoắc trì Viễn mà hơi phiếm hồng, giống như quả táo hồng hào.

Hoắc trì Viễn ngồi ở cuối ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, nhiệt tình hôn môi của cô.

“Em gọi anh đi nghỉ ngơi, không phải cái đó!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt che đi môi mỏng của Hoắc trì Viễn, kháng nghị.

Cô xem quá muộn, khiến anh mệt, mới có thể chạy đến thư phòng gọi anh đi ngủ.

“Đi ngủ, chúng ta về phòng đi ngủ!” Hoắc trì Viễn cười ha ha, ôm Tề Mẫn Mẫn chạy nhanh về phòng.

Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc trì Viễn áp ở dưới thân, chỉ có hai chữ có thể hình dung tâm tình của cô – hối hận.

Hoắc trì Viễn dùng cả thời gian của một đêm để thuyết mình hàm nghĩa khác của từ đi ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc