VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 419

“Đây là anh đang khuyên tôi thử tình một đêm sao?” Lynda nhìn Trịnh Húc nhíu mày. Nếu mấy thứ tôm tép có thể hợp khẩu vị cô ta thì cô ta cũng không đến mức thống khô rnhw vậy.

“Trước khi kết hôn có thể giao lưu thì càng khiến cho hôn nhân ổn định hơn. Làm gì có ai ở thế kỉ 21 rồi mà vẫn giữ gìn cho đêm tân hôn chứ?” Trịnh Húc cười khởi động xe.

Thời điểm Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, trong phòng liền không có ai, cô lập tức nhảy xuống đất, chân không chạy ra ngoài.

“Hoắc trì Viễn! Hoắc trì Viễn!” Cô lo lắng chạy xuống dưới lầu, lại không thấy được bóng dáng Hoắc trì Viễn đâu, lập tức giống như quả bóng bị xì hơi, ngồi bệt xuống nền đất, ôm mặt khóc.

Hoắc trì Viễn đi rồi, Anh lại bỏ cô đi rồi!

Cô biết tất cả những ấm áp cùng yêu thương mấy ngày qua chỉ là phù dung mà thôi.

Lỗi lầm của cô là không thể tha thứ được!

Hoắc trì Viễn vẫn yêu Tưởng Y Nhiên như cũ, làm sao có thể nhanh chóng tha thứ cho cô như vậy được chứ!

Anh nấu cơm cho cô, tất cả cũng là xuất phát từ lòng thương hại mà thôi.

Đột nhiên một đôi tay hữu lực thoải mái ôm cô vào lòng.

Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc buông hai tay ôm mặt ra, lau đi nước mắt nhìn người đàn ông của cô: “Hoắc trì Viễn? Anh không có đi?”

“Anh chỉ đi gọi mấy cuộc điện thoại thôi.” Hoắc trì Viễn đau lòng cau chặt mày lại.

“Anh không đi! Anh vậy mà không đi!” Tề Mẫn Mẫn khóc nức nở ôm lấy cổ anh, nước mắt toàn bộ rơi vào vạt áo trước ngực anh.

“Anh không phải đã đáp ứng em rồi sao? Em thực sự thiếu tin tưởng anh như vậy?” Hoắc trì Viễn ôm sát Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, nhẹ hôn lên tóc mai của cô.

“Em là không tin tưởng chính mình.” Tề Mẫn Mẫn vừa khóc vừa nói, “Em nghĩ anh sẽ không cần em nữa!”

Lúc mở mắt ra nhìn đến sự vắng vẻ trong phòng khi đó, trái tim cô liền bị sợ hãi bủa vây. Lần trước, sau khi cô tỉnh ngủ anh cũng liền biến mất.

Cảm nhận được thân thể run rẩy của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc trì Viễn đau lòng không thôi. Nếu không có chuyện kia, bọn họ vẫn có thể như cũ vô cùng yêu thương nhau.

Khi ở Moritz, anh vốn định chôn sâu tất cả vào trong lòng, cùng cô an an ổn ổn trải qua cả đời như vậy.

Đúng là vận mệnh luôn biết chơi đùa anh.

“Bé con, dù có phải hành hạ em, anh cũng sẽ không bao giờ buông tha em!” Giọng nói Hoắc trì Viễn tràn đầy mâu thuẫn cũng thống khổ. Ngữ khí của anh bây giờ không phải là lãnh khốc tuyệt tình mà là vùng vẫy cùng không buông được.

“Được! Không buông tay!” Tề Mẫn Mẫn một bên lau nước mắt, một bên ngây ngốc cười nói, “Anh phải ở bên cạnh em mới có thể hành hạ em được. Nếu anh rời khỏi em, em lập tức sẽ yêu người khác. Như thế thì anh sẽ không thể báo thù được? Đúng không? Chú!”

Hoắc trì Viễn dùng sức hôn lên môi Tề Mẫn Mẫn, thanh âm khàn đục nói: “Anh sẽ không cho em cơ hội đó.”

“Cái gì?” Trái tim Tề Mẫn Mẫn đập loạn nhịp nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc trì Viễn. Đầu óc cô có chút bị đình chỉ, không suy nghĩ được gì cả.

“Sẽ không cho em cơ hội yêu người khác!” Hoắc trì Viễn bá đạo nói, “Em là của anh! Cả đời này đều là của anh!”

“ Vây anh nhớ giữ lời hứa!” Tề Mẫn Mẫn làm tổ ở trong lòng anh, cười khẽ nói đùa, “ Nếu anh không giữ được lời hứa, em sẽ hồng hạnh vượt tường.”

Bình luận

Truyện đang đọc