VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 885

Nghe nói cảm xúc có thể ảnh hưởng đến bệnh ung thư, hi vọng chú có thể khỏe trở lại.

Người già dựa đầu vào giường, tràn ngập quyến luyến vuốt ve khuôn mặt của Tề Mẫn Mẫn miệng thì thào nói: “An Ba, An Ba của ba…”

“Ông ngoại, mẹ sẽ phù hộ cho ông…” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

“Chờ ông… nhìn thấy mẹ cháu… sẽ nói cho mẹ cháu biết… Bằng Trình đã dạy cháu thật ngoan.” Ông vui mừng cười nói.

“Ông ngoại, hiện giờ mẹ cháu mới không muốn nhìn thấy ông, bà hi vọng ông sống lâu trăm tuổi.” Tề Mẫn Mẫn chu miệng, cố ý bất mãn kháng nghị: “Ông không nên suy nghĩ bậy ba, cháu cũng không để cho ông chết ddaau1”:

“Ông biết, ông phải bảo dưỡng thân thể, để còn dạy cháu gái của ông đi săn thú.”

“Lúc này mới đúng!” Tề Mẫn Mẫn ôm eo ông ngoại, làm nũng cười nói.

Tuy Tề Mẫn Mẫn đã đến khiến cho tâm tình của ông chuyển tốt hơn, nhưng dù sao không phải thuốc hay, người già vẫn ho ra máu như cũ. Mỗi lần nhìn thấy ông ngoại ho ra máy, Tề Mẫn Mẫn liền không nhịn được muốn khóc.

“Ông ngoại, chúng ta chơi trò suy nghĩ đột nhiên thay đổi có được không?” Tề Mẫn Mẫn cố nén khổ sở, cười hỏi.

“Được.” Ông suy yếu gật đầu một cái.

“Vì sao ếch có thể nhảy cao hơn cây.” Tề Mẫn Mẫn làm ra một động tác, nghịch ngợm hỏi han.

“Ếch ở trên tàng cây.” Ông cười nhợt nhạt.

“Sai, bởi vì cây không nhảy!” Tề Mẫn Mẫn nói ra đáp án, nhìn thấy ông ngoại cười vô cùng vui vẻ, trầm trọng trong lòng cũng giảm bớt không ít. Tuy cô không thể chữa bệnh cho ông, nhưng ít nhất có thể khiến ông vui vẻ một chút. “TRở lại.”

Ông ngồi thẳng người, thật sự vểnh tai lên nghe.

Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại, cười khôi hai đột nhiên thay đổi chủ đề: “Có, dùng gan heo với mật gấu nấu thành xà phòng thần kỳ. Đánh bốn chữ thành ngữ.”

“Gan heo mật gấu xà phòng? Chắc là không. Tề Mẫn Mẫn nói đáp án đi.” Ông làm vẻ không hiểu cau mày.

“Một cái can, một cái đảm, thêm cùng một chỗ là cởi mở đó!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.

Ông ngoại cười vui vẻ chỉ vào cô: “Một cái can, một cái đảm là cởi mở, quá buồn cười rồi.”

“Ông ngoại, cháu cùng ông có vui không?” Tề Mẫn Mẫn cúi người, cười khẽ hỏi.

“Vui vẻ.” Ông ngoại thương tiếc lần mò mặt cô. Đến sau cùng của cuộc đời ông mới tỉnh ngộ, hiểu ra chính mình đã mất đi một phần tình thân như thế nào. Nếu ông có thể nghĩ thông suốt một chút, thì đã không bỏ qua thời gian nhìn cô lớn lên.

“Ông hãy cứ sống vui vẻ như thế nhé.” Tề Mẫn Mẫn ngồi cạnh ông, cầm tay ông nói.

“Được.” Tuy ông biết rõ thân thể của mình đã đến lúc đèn cạn dầu, lại vẫn đồng ý với cô, ông không đành lòng nhìn thấy cô thương tâm.

Tính cách của cô rất giống mẹ, vui vẻ cười khẽ, chỉ là ít đi một phần dã tính, nhiều hơn một phần tao nhã. Đây là sự khác nhau do sinh trưởng ở hai nơi khác nhau đi.

Trác Liệt nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn và ông ở chung vô cùng vui vẻ, trên khuôn mặt lộ ra tươi cười.

“Ông có muốn ăn cháo không?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy ba mang cháo vào, liền lập tức quan tâm hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc