VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ



“Cảm ơn lớp trưởng.” Tề Mẫn Mẫn lập tức đưa hộp cơm cho Ninh Hạo.

Căn tin ở trường học thật sự không có gì ăn, cũng chỉ có mấy thứ nhập khẩu miễn cưỡng được coi là được, cho nên sau giờ học học sinh sẽ chen chúc đi vào, giống như cướp đoạt vậy.

Nếu không chen lách hoặc là đến trễ, cũng chỉ còn lại là khoai tây chiên khó nuốt, dưa chuột các loại.

Cho nên rất nhiều khi Ninh Hạo đều giúp cô gọi cơm.

Mỗi lúc này cô lại rất hâm mộ đôi chân dài của cậu ấy.

“Cậu lấy sách toán và vật lý đi, đến rừng cây chờ mình.” Ninh Hạo nói xong, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học đi cướp cơm.
Tề Mẫn Mẫn tìm được sách toán và lý, ôm lấy đi ra khỏi phòng học.
Không biết từ lúc nào, Ninh Hạo đã trở thành người bạn không thể thiếu của cô.

Trong sinh hoạt của cô dường như thường có cậu ấy lui tới.

Bọn họ quen nhau đã bao lâu? Tề Mẫn Mẫn nhớ tới lúc học cùng lớp ở nhà trẻ, đứa bé nam khóc nhè xinh đẹp kia, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, hì hì một tiếng cười rộ lên.

Đều nói nữ 18 thì thay đổi khôn lường, ai biết được nam còn biến hóa hơn nữa?
“Tề Mẫn Mẫn, cô đã kết hôn rồi còn quấn lấy Ninh Hạo.

Thối tha không biết xấu hổ!” Hạ Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, một cái tát đập lên mặt cô.
“Miệng cô không thể sạch sẽ một chút sao!” Tề Mẫn Mẫn ôm mặt, đau đớn khiến cô phẫn nộ trừng mắt nhìn Hạ Minh.
Hạ Minh trào phúng nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Cô câu dẫn đàn ông trung niên còn không biết đủ, vậy mà lại vẫn không buông tha cho Ninh Hạo.

Có phải toàn bộ đàn ông trên thế giới đều phải quỳ gối dưới váy cô thì cô mới hài lòng không?”

Tề Mẫn Mẫn tức giận tát trả lại Hạ Minh: “Đây là trả lại cho cô, tôi và Ninh Hạo trong sạch, cô lại nói tiếp một câu dơ bẩn nữa thử xem!”
Cô bình thường cực kỳ ngoan, nhưng là không có nghĩa cô dễ bị bắt nạt, người khác tát cô má trái cô cũng phải đưa má phải ra bị tát tiếp.
Từ lúc bị mẹ kế làm tổn thương, cô liền thề cô sẽ báo thù bất cứ ai làm tổn thương cô.
Hạ Minh sửng sốt, cho tới bây giờ đều không nghĩ đến Tề Mẫn Mẫn ngoan ngoãn sẽ tát lại mình.

Lúc cô nhìn thấy Ninh Hạo đang cầm theo hai hộp cơm chạy về bên này, lập tức mở miệng chọc giận Tề Mẫn Mẫn: “Cô mẹ nó đúng là hồ ly tinh! Thối tha không biết xấu hổ! Đã ăn trong bát còn nhớ trong nồi!”
Tề Mẫn Mẫn dùng lực tát hai cái tát, hung hăng rơi vào trên mặt Hạ Minh.
Ánh mắt cô ta tràn đầy oan ức, nhìn Ninh Hạo đứng sau Tề Mẫn Mẫn, sau đó thút tha thút thít lên án: “Tề Mẫn Mẫn, tôi làm gì cô rồi hả? Chẳng lẽ bởi vì hôm nay mọi người trong nhà vệ sinh nói chuyện cô kết hôn, nói cô không biết xấu hổ bò lên giường của đàn ông lớn tuổi, khi đó tôi không nói chuyện giúp cô, cô ghi hận, cho nên đánh tôi?”
Tề Mẫn Mẫn không rõ trừng mắt nhìn Hạ Minh: “Hạ Minh, cô điên rồi sao?”
Vốn dĩ không hề có chuyện đó, cô ta nói dối làm gì?”
“Lớp trưởng, mình biết mình nên giúp Tề Mẫn Mẫn, nhưng là chuyện cậu ấy kết hôn là sự thật, làm sao mình giúp được? Cậu phải trả lại công đạo cho mình, mình làm sai sao?” Hạ Minh nước mắt lưng tròng nhìn Ninh Hạo, hình như có oan ức tận trời, rốt cuộc cũng có thể tìm được người có thể tố giác.
“Hạ Minh, cô mẹ nó đổi trắng thay đen,lẫn lộn trái phải!” Tề Mẫn Mẫn cũng giận, rốt cuộc khống chế không nổi, liền nói tục, giơ tay lên vừa muốn tát Hạ Minh tiếp.

“Tề Mẫn Mẫn, bình tĩnh!” Ninh Hạo dùng lực cầm lấy tay của cô, kéo đến bên cạnh người, sau đó khách khí nói với Hạ Minh: “Hạ Minh, tôi thay Tề Mẫn Mẫn nhận lỗi với cô.

Cô ấy động thủ đánh cô là không đúng.

Chúng ta là bạn cùng trường ba năm, cậu nên bỏ qua cho Tề Mẫn Mẫn nhiều hơn một chút.”
“Là cô ấy gây sự trước.” Tề Mẫn Mẫn nâng chân lên, dùng lực giẫm về phía Hạ Minh.

Cô thấy vẻ mặt vô tội và nhu nhược kia của cô ta là đã muốn nôn ra.


Bình luận

Truyện đang đọc