VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1323

“Anh không chỉ dạy dỗ giỏi không thôi đâu!” Hoắc Trì Viễn xoay người đè Tề Mẫn Mẫn xuống, “Trong lúc chờ nó nóng lên, chúng ta làm một lần nữa đi.”

Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt kháng nghị:”Chú, còn chưa đủ sao? Đã làm 3 lần rồi!”

“Không đủ!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền bịt miệng Tề Mẫn Mẫn…..

Sau khi kết thúc hết thảy, Tề Mẫn Mẫn chẳng còn sức đâu đi trông nom thuốc ngâm, chỉ nằm trên giường không ngừng thở dốc.

Hoắc Trì Viễn vẻ mặt thỏa mãn, vươn tay với lấy thuốc ngâm đã nóng, thả những ngón tay cứng ngắc xuống.

Ngón tay chìm trong thuốc nóng, thuốc bắt đầu hòa tan, đau đớn dần dần được xoa dịu.

“Đỡ hơn chưa?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi.

Hoắc Trì Viễn nghiêm người, ánh mắt sáng rực:”Vô cùng tốt!”

Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn liếc mắt một cái:”Em nghiêm túc đó!”

Hoắc Trì Viễn nhíu mày, vô tội nói:”Anh cũng nói thật mà. Em rất tuyệt, làm anh không khống chế được dục vọng.”

Tề Mẫn Mẫn biết là không thể nói chuyện bình thường nổi với Hoắc Trì Viễn, đảo cặp mắt trắng dã.

Hoắc Trì Viễn cười đưa tay phải đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn:”Xoa giúp anh.”

Tâm trạng Tề Mẫn Mẫn lập tức hưng phấn trở lại, vô cùng nghiêm túc cầm tay Hoắc Trì Viễn, giúp anh mát xa từng ngón một.

Hoắc Trì Viễn áp lại gần, thân thiết hôn lên trán cô:”Anh sẽ khỏi. Em đừng tự trách.”

Tề Mẫn Mẫn chỉ “Ừ” một tiếng.

Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn vì bị đau tay mà khó chịu, cô cũng cảm thấy khó chịu.

Nghĩ đến anh bị đau là tại mình, cô sao có thể thờ ơ?

Tự trách vô cùng, thật sự đau, thật sự hối hận.

“Được rồi.” Hoắc Trì Viễn rút tay phải về, một lần nữa kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, “Ngủ đi, nói không chừng ngày mai ngón tay anh có thể khiêu vũ trên bàn phím rồi.”

“Còn khiêu vũ?” Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Trì Viễn làm cho bật cười, “Anh cho rằng đây là thuốc tiên sao? Dán vào là khỏi?”

“Dán vào là khỏi…” Hoắc Trì Viễn bật cười.

“Cục cưng dán vào là khỏi…………” Tề Mẫn Mẫn cười quay lưng lại.

“Dám trêu anh?” Hoắc Trì Viễn vươn tay cù dưới nách và thắt lưng Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn cười né tránh.

Hoắc Trì Viễn đột nhiên dừng động tác, gắt gao nắm lấy ngón tay đang dán cao, thấp giọng rủa một tiếng.

“Lại đau sao?” Tề Mẫn Mẫn lập tức căng thửng quay lại.

“Tạm thời không thể vận động mạnh. Anh quên mất.” Hoắc Trì Viễn từ giễu cười nói, “Nhưng vẫn có thể ôm anh, bằng không thì thảm lắm.”

Lúc Tề Mẫn Mẫn làm bài thi thử, trong đầu vẫn nhớ đến Hoắc Trì Viễn. Sáng nay, cô còn định giúp anh bôi thuốc ần nữa. Nhưng anh nói không tiện.

Bình luận

Truyện đang đọc