VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 613

Hoắc trì Viễn sau khi nói ra tên một chuyến bay, Lục An Bình liền đắc ý liếc Tề Mẫn Mẫn: “Thực không khéo, tôi lại cùng một chuyến bay với Hoắc trì Viễn rồi.”

Tề Mẫn Mẫn tức giận cắn môi.

Lục An Bình cũng quá kiêu ngạo đi!

Cô ta căn bản là không quan tâm đến Hoắc trì Viễn là hoa đã có chủ.

“Tôi cùng bà xã của tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp.” Hoắc trì Viễn kéo eo Tề Mẫn Mẫn rời đi, khách khí nói lời từ biệt cùng với Lục An Bình.

Sau khi ngồi vào Maybach, lửa giận trong lòng Tề Mẫn Mẫn vẫn như cũ vẫn không có chỗ phát tiết.

Lục An Bình này so với Lynda cùng Ưng Mẫn còn nguy hiểm hơn!

“Hoắc trì Viễn, Lục An Bình giống như rất thân quen đối với anh.” Tề Mẫn Mẫn giống như hít thở không thông, đôi gò má đỏ ửng.

” Đồng học Havard, không hơn.” Hoắc trì Viễn đạm mạc trả lời.

Trừ bỏ Tề Mẫn Mẫn, những người khác ở trong mắt anh căn bản là không có giới tính. Trong năm năm ấy anh vẫn luôn cô đơn, mãi cho đến khi Tề Mẫn Mẫn xuất hiện trên giường anh.

“Anh cùng cô ta ngồi cùng một chuyến máy bay về thành phố B, khả dĩ có thể cùng nhau ôn chuyện.” Tề Mẫn Mẫn hờn dỗi nói.

Nghe thấy Tề Mẫn Mẫn nói, Hoắc trì Viễn khống chế không nổi liền nở nụ cười. Sau khi anh ra sức vò rối mái tóc Tề Mẫn Mẫn, liền lấy điện thoại ra gọi cho Lynda “Lynda, giúp tôi đổi chuyến bay thành 3 giờ chiều nay.”

“Chú, anh muốn đi trước?” Trong lòng Tề Mẫn Mẫn lại khó chịu trở lại.

” Chuyến bay buổi tối, cho dù có thay đổi số hiệu cũng sẽ gặp được nhau. Em không thích anh cùng cô ấy ôn chuyện, cho nên anh đành phải đi chuyến đầu.” Hoắc trì Viễn liếc Tề Mẫn Mẫn một cái, bàn tay sờ nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Cười một cái! Vẻ mặt em bây giờ làm cho anh không nỡ xa em.”

Tề Mẫn Mẫn cố gắng nở một nụ cười nói với Hoắc trì Viễn: “Không có việc gì! Anh đi chuyến đầu đi.”

“Anh sẽ cố gắng nhanh chóng trở về.” Hoắc trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, trầm giọng nói.

“Nhanh lái xe a! Toàn thân em đều mồ hôi, em muốn đi tắm suối nước nóng!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức níu chặt áo gió của Hoắc trì Viễn, miễn cưỡng cười nói.

Hoắc trì Viễn cười lái xe rời đi.

Sau khi Hoắc trì Viễn rời đi, Lục An Bình cũng không còn hứng thú ở lại phòng tập thể hình nên liền rời đi.

Thời điểm không nhìn thấy Hoắc trì Viễn, cô còn có thể khống chế được trái tim của chính mình, tự nói với chính bản thân mình là người đàn ông kia đã kết hôn, không phải là của cô đâu. Cô cũng không muốn đụng vào cấm kỵ của anh để rồi lại bị anh trả thù….

Nhưng khi vừa nhìn thấy Hoắc trì Viễn, tất cả lý trí của cô lại bay lên tận chín tầng mây.

Thượng Đế có hay không nghe thấy được lời nguyện cầu từ cô?

Một người đàn ông ước chừng 35, 36 tuổi sau khi nhìn thấy Lục An Bình có ý định rời đi liền chạy vội tới gọi cô: “An Bình, em như thế nào vừa đến đã rời đi?”

” Chủ nhiệm Chu, em đột nhiên có chút tức ngực, em đi trước.” Lục An Bình không giải thích nhiều, liền đẩy cửa phòng tập, không chút lưu luyến đi ra ngoài.

Cha cô đã từng làm đên chức Phó Bộ Trưởng WSB, chủ nhiệm Chu ở thành phố A tuy có chút danh tiếng nhưng dù sao cũng chỉ là một bác sĩ, căn bản là không lọt nổi vào mắt xanh của cô. Cô nhận lời mời của đối phương, chẳng qua là do ẩm thực ở đây rất phong phú, cô nghĩ muốn đổi khẩu vị một chút.

Tựa vào trong suối nước nóng, Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt lại hưởng thụ.

Bình luận

Truyện đang đọc