VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 124

Dương nguyệt Quyên tức đến đen mặt. bà là vợ của Tề Bằng Trình, như thế nào cũng không được nói hai chữ làm phiền. Tề Mẫn Mẫn đây là ý tứ bất hòa với bà, không coi bà như người nhà họ Tề.

“Hầu hạ Bằng Trình vốn là chuyện của dì mà.” Dương Nguyệt Quyên khẽ cắn môi.

“A…?” Tề Mẫn Mẫn từ chối cho ý kiến hừ lạnh. Nếu mẹ cô còn sống, Dương nguyệt Quyên ngay cả tư cách xách dép cho ba cô cũng không có. Tiểu tam còn không biết tự cầu phúc, nhớ lại người phụ nữ này thật đáng ghét. Thật sự là đủ ác độc rồi! Cô cũng không bao giờ có chút nào cảm ơn bà ta đã giúp cô có được người chồng tốt, ngược lại hận bà ta, rất hận. Hoắc Trì Viễn đối với cô tốt đến mấy cũng không có cách nào khiến cô quên nỗi hận Dương Nguyệt Quyên.

Dương Nguyệt Quyên không có tiếp tục cùng Tề Mẫn Mẫn giương nanh múa vuốt, cô tới tôi đi, mà là ngồi ở cạnh giường bệnh, lấy lòng hầu hạ Tề Bằng Trình.

“No rồi, anh ngủ một lát.” Tề Bằng Trình không muốn lại há mồm nữa, từ chối sự hầu hạ của Dương Nguyệt Quyên.

Tề Mẫn Mẫn cười nói với ông: “Người già mà, nghỉ ngơi cho tốt.”

“Đi đi.” Tề Bằng Trình khoát tay với con gái.

Tề Mẫn Mẫn xoay người, cười với Ninh Hạo: “Đi thôi, mình mời cậu.”

“Sao có thể để con gái mời khách?” Ninh Hạo dịu dàng cười nói: “Gần đây có quán lẩu mới mở, mình mời cậu ăn lẩu.”

“Được.” Tề Mẫn Mẫn gật đầu cười.

“Anh Ninh Hạo, em cũng muốn!” Tề Lạc bắt lấy cánh tay Ninh Hạo, vô cùng thân thiết nói.

Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng hất mày: “Chị nhớ là em không ăn thịt dê.”

Tề Lạc chán nản cắn môi một cái: “Chị, em có thể ăn cái khác.”

“Em nuốt trôi thì đi theo.” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng nói.

Cô và Ninh Hạo là bạn, Tề Lạc đây là tuyên bố muốn tranh với cô. Chỉ cần là của cô, Tề Lạc không thể cướp được.

Nếu Ninh Hạo là bạn trai cô, Tề Lạc này, cô đã sớm cho một cái tát.

Không tồi là đây là Ninh Hạo, không phải Hoắc Trì Viễn.

Nếu Tề Lạc cũng nhìn Hoắc Trì Viễn như vậy, cô chắc chắn sẽ không tha cho nó.

“Chị, có phải chị nổi giận không?” Tề Lạc tiến lên, phe phẩy cánh tay của Tề Mẫn Mẫn, oan ức chớp tròng mắt.

“Chị tức giận gì chứ? Người mời khách không phải chị!” Tề Mẫn Mẫn đẩy tay Tề Lạc ra, lùi ra phía sau một bước, không muốn quá thân mật với con bé. Chẳng lẽ con gái của Tiểu tam cũng sẽ có tố chất làm tiểu tam sao?

“Ninh Hạo ca ca, anh sẽ không để ý nhiều đôi đũa chứ?” Tề Lạc đáng thương hề hề nhìn Ninh Hạo.

“Đi cùng nhau.” Ninh Hạo tuy rằng không quá vừa lòng, nhưng cũng không có cách nào trực tiếp cự tuyệt, thản nhiên mở miệng mời.

“Cám ơn Ninh Hạo ca ca.” Tề Lạc vui vẻ nói.

“Muốn đi thì nhanh chút!” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng liếc nhìn Tề Lạc một cái, liền đi trước hướng tới tháng máy.

Ninh Hạo nói nhà hàng ăn lẩu cách bệnh viện hơn trăm thước, ba người đi bộ qua đó. Ninh Hạo tưởng cầm tay Tề Mẫn Mẫn, bị Tề Mẫn Mẫn né tránh, ngay lúc trong lòng của hắn cảm thấy mất mát thì Tề Lạc đột nhiên tiến lên, cầm tay hắn. Ninh Hạo giống như bị cái gì đó làm cho nóng lên, lập tức bỏ tay Tề Lạc ra, đi nhanh đuổi theo Tề Mẫn Mẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc