VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1228

Sau khi Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc cất hành lý ở khách sạn thì vội vàng chạy đến bệnh viện để kiểm tra.

Lúc ngồi chờ kết quả, bà ta vẫn cảm thấy bất an, chỉ sợ Hoắc Nhiên hành hạ, nối xương sai vị trí.

May mắn, lúc nhận được phim chụp X – Quang, bác sĩ nói xương cốt không vấn đề gì, bà ta mới thở vào nhẹ nhõm.

Tuy Hoắc Nhiên nối xương cho bà ta nhưng bà ta vẫn rất hận cậu, hận Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn, hận cả Tề Bằng Trình.

Lấy một đống thuốc, được Tề Lạc đỡ ra ngoài, hai mẹ con bà ta bắt xe quay về khách sạn.

“Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tề Lạc không cam lòng khi bị đuổi khỏi nhà như vậy.

“Trước hết con đừng hoảng loạn. Mẹ đang mệt lắm!” Dương Nguyệt Quyên phiền lòng, nhắm mắt nằm trên giường.

“Chúng ta quá xúc động, đáng lẽ không nên đến Hắc Hà. Đã không giết chết được Tề Mẫn Mẫn lại còn khiến chúng ta chưa có được lợi ích gì!” Tề Lạc nói lảm nhảm, không ngừng trách cứ mẹ.

“Con có thấy phiền hay không hả?” Dương Nguyệt Quyên ngồi bật dậy, gào thét.

“Con không cam lòng!” Tề Lạc ngồi xuống ghế, buồn bực nói.

“Mẹ còn chưa chết! Con tức giận cái gì hả? Nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng với mẹ, chờ cơ hội!” Dương Nguyệt Quyên nói xong, ôm cánh tay nằm xuống.

“Mẹ, có phải mẹ có kế hoạch gì hay không?” Tề Lạc hưng phấn hỏi.

“Tạm thời chưa nói được. Con ngoan ngoãn đến trường cho mẹ!”

“Nếu bạn học biết con bị đuổi khỏi nhà, không biết sẽ cười nhạo con như thế nào đâu!” Tề Lạc buồn bực nói thầm.

“Con không nói thì ai biết chứ?” Dương Nguyệt Quyên trợn mắt, “Đánh chết cũng không thừa nhận!”

Nếu da mặt bà ta không đủ dầy thì đã sớm chết 100 lần rồi.

Tề Lạc vẫn chưa đủ rèn luyện.

——

Hoắc Trì Viễn đưa Vương Giai Tuệ về nhà rồi lái xe rời đi.

“Không về nhà sao?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy con đường không quen thuộc, mở miệng hỏi.

“Vẫn còn sớm. Chúng ta đi xem phim!” Một tay Hoắc Trì Viễn giữ vô lăng, một tay nắm tay Tề Mẫn Mẫn, nhìn cô đầy yêu chiều.

“Đây là anh muốn hẹn hò với em sao?” Tề Mẫn Mẫn kích động cười hỏi.

“Có thể nói như vậy!” Hoắc Trì Viễn cong mắt lên cười.

Sau khi cô vào học kỳ mới, anh cũng bận rộn nhiều việc, hai người khó có cơ hội hẹn hò.

Hôm nay, anh muốn cô có một ngày vui vẻ.

“Anh đang định khiến em cảm động rơi nước mắt sao?” Tề Mẫn Mẫn nghiêng người, nhìn Hoắc Trì Viễn đầy si tình.

Người đàn ông này hôm nay đã làm rất nhiều việc khiến cho cô cảm động.

Vừa bất ngờ, vừa lãng mạn đây đúng là muốn cô cam tâm tình nguyện chết trong mật ngọt của anh.

“Đúng thế, anh già như vậy, rất sợ sẽ có ngày em bỏ anh mà đi. Cho nên, anh phải cố gắng khiến em cảm động!” Hoắc Trì Viễn nhéo má Tề Mẫn Mẫn, làm ra vẻ rất đang thương, tội nghiệp nói.

“Anh yêu em như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn chớp mắt, tò mò nhìn Hoắc Trì Viễn.

Đột nhiên Hoắc Trì Viễn phanh xe lại, ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, để cô cảm nhận được được nhiệt độ của mình, “Em có cảm nhận được không? Nó có phản ứng vì em đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc