VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1495

Sau khi Hoắc Tương rời đi, Tần Viễn Chu có cảm giác cô đơn khó nói nên lời.

Thật sự rất muốn mỗi khi tỉnh dậy, mở mặt đều thấy Hoắc Tương đang nằm bên cạnh.

Muốn lấy cô vào cửa sớm một chút, ngày nào cũng nhìn cô, an ủi nỗi nhớ thương như lửa thiêu cỏ khô của anh.

Trời mưa cả đêm đến sáng hôm sau mới ngừng.

Ăn xong điểm tâm, Tần Viễn Chu mới đề xuất với trưởng bối Cố gia là muốn dẫn Hoắc Tương về thành phố B gặp cha mẹ anh.

“Quyết định rồi sao?” Hoắc Hoài Lễ nghiêm túc nhìn Tần Viễn Chu.

Tần Viễn Chu lập tức gật đầu. Anh hiểu rõ, Hoắc Hoài Lễ sợ anh dao động, không có chủ kiến. Anh cực kỳ xác định tình cảm mình với Hoắc Tương.

“Tiểu Tương!” Hoắc Hoài Lễ nhìn về phía con gái.

“Ba!” Hoắc Tương khẩn trương nắm lấy tay Tần Viễn Chu.

“Đừng sợ, ba không định ngăn cấm các con. Tần gia không giống như gia đình bình thường khác. Con không được tùy tiện, lễ phép với trưởng bối một chút. Chúng ta là gia đình bình thường, có một số việc không thể cưỡng cầu được. Nhớ kỹ: được là may mắn của chúng ta, không được cũng là số mệnh rồi!” Hoắc Hoài Lễ nghiêm túc dặn dò.

“Con hiểu ạ!” Hoắc tổng nghẹn ngào gật đầu.

Từng câu từng chữ của ba đều ẩn chứa tình yêu và sự lo lắng với cô. Ba sợ cô bị trưởng bối Tần gia từ chối rồi nghĩ linh tinh trong lòng.

“Chị Hoắc Tương không giống những cô gái khác. Chị ấy là tác giả Ngư Tứ cực kỳ nổi tiếng có số lượng sách bạn chạy nhất hiện giờ. So với những đại tiểu thư chỉ biết mua túi sách hàng hiệu thì lợi hại hơn nhiều. Chị Hoắc Tương, chị không cần tự ti!” Tề Mẫn Mẫn nắm quả đấm, cổ vũ Hoắc Tương.

“Chị dâu nói đúng!” Tần Viễn Chu nắm chặt tay Hoắc Tương, mỉm cười: “Tôi yêu chính là tài hoa của cô ấy!”

Hoắc Tương và Tần Viễn Chu thâm tình nhìn nhau. Trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, những người khác dường như không tồn tai.

Hoắc Hoài Lễ và Chu Cầm đều thả lỏng mà cười.

“Viễn Chu, cậu giúp Tiểu Tương thu dọn hành lý đi. Ba và mẹ con hôm nay có một bữa tiệc, sẽ không đi tiễn các con được!”

Hoắc Hoài Lễ hàn huyên vài câu với Tần Viễn Chu rồi dẫn Chu Cầm rời đi.

“Nhóc Tương, chờ tin tốt của em đó. Anh cũng đi làm đây!” Hoắc Nhiên ăn uống no say, lau miệng rồi đi.

Hoắc Trì Viễn nghiêm túc nói với Hoắc Tương: “Nhóc Tương, mặc kệ em gặp chuyện gì đều phải nhớ, em còn có anh cả ở đây!”

“Vâng!” Hoắc Tương tiến lên, ôm chặt lấy Hoắc Trì Viễn, “Anh cả, không cần lo đâu, em có một trái tim cứng rắn mà!”

Hoắc Trì Viễn xoa tóc Hoắc Tương: “Xem ra anh cả phải chuẩn bị một phong bao thật dày chờ em về rồi!”

“Anh cả, em yêu anh chết mất!” Hoắc Tương hôn một cái thật kêu lên má Hoắc Trì Viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc