VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1292

“Nếu không, anh nhấn ga, em giúp anh cầm vô lăng? Vụ tai nạn xe cộ kia cũng qua lâu rồi! Em không thể tiếp tục sống trong đó nữa!” Tề Mẫn Mẫn khẽ cắn môi, cố ép bản thân phải kiên cường.

“Ngồi sang đây!” Hoắc Trì Viễn vỗ đùi, cười mời gọi.

Tề Mẫn Mẫn lập tức ngồi qua, cả người cứng ngắc nắm chặt vô lăng.

Lúc cô đang giữ vô lăng, cảnh tưởng của vụ tai nạn năm đó xuất hiện trong đầu.

Cô sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại: “Máu…..Em nhìn thấy máu…..Giống như hoa anh đào…..tất cả đều là máu…..”

“Đừng sợ!” Giọng nói của Hoắc Trì Viễn vang lên, xuyên thấu qua màng nhĩ, truyền đến não bộ Tề Mẫn Mẫn, có tác dụng trấn an cô.

Tề Mẫn Mẫn ép buộc bản thân phải mở to mắt, cô gắng nhìn về phía trước: “Chú à, anh nhấn ga đi! Em có thể làm được!”

Hoắc Trì Viễn khởi động xe lần nữa, dẫm chân ga rồi bao phủ lên bàn tay của Tề Mẫn Mẫn.

Trong nháy mắt, Tề Mẫn Mẫn cảm thấy ấm áp, trong tim không cảm thấy sợ hãi nữa.

Cô vừa nhìn đường, vừa chuyển động vô lăng.

“Toàn bộ đã qua rồi. Đừng tiếp tục tự trách và ân hận nữa, sợ hãi sẽ không còn. Nhóc con, dũng cảm lên! Em có thể! Buông xuống mới có thể có lại!” Giọng nói của Hoắc Trì Viễn trầm ấm, nhẹ nhàng vang vào trong tai Tề Mẫn Mẫn, thành công an ủi cô.

Lúc Tề Mẫn Mẫn nơm nớp lo sợ đỗ xe vào trong biệt thự, khẩn trương đến mức toàn thân hư thoát.

Cô vô lực dựa vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, run rẩy nói: “Rốt cuộc cũng về đén nhà!”

“Nhóc con, em rất giỏi!” Hoắc Trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, cổ vũ cô, “Rốt cuộc em cũng chiến thắng tâm ma. Mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Em sẽ ổn thôI!”

“Ừm!” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt eo Hoắc Trì Viễn, gật đầu.

Sau vụ tai nạn kia, đây là lần đầu tiên cô cầm vô lăng, lần đầu tiên lái xe.

Cô thật sự phải cảm ơn Hoắc Trì Viễn, không có anh cổ vũ và an ủi, có lẽ cô sẽ không có cách nào thoát khỏi tâm ma.

“Cả người toàn mồ hôi kia! Chúng ta vào nhà tắm rửa một chút đi!” Hoắc Trì Viễn săn sóc, mở cửa xe, bế Tề Mẫn Mẫn xuống.

“Anh thả em xuống! Tay anh…..!” Tề Mẫn Mẫn vùng vẫy nhảy xuống.

Hiện tại, nếu có chút khả năng nào khiến ngón tay Hoắc Trì Viễn bị thương, cô sẽ không làm.

Cô hưởng thụ quá nhiều sự yêu chiều từ anh cho nên cô ích kỉ chưa bao giờ nghĩ cho anh cả.

Bóc tôm hùm đất, tất cả sinh hoạt thường ngày nữa, cô chỉ biết hưởng thụ sự yêu chiều và chăm sóc của anh mà thôi.

“Anh đâu bị què chứ!” Hoắc Trì Viễn dở khóc dở cười nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Cô cũng quá lo lắng rồi đúng không?

Bế cô là sử dụng lực ở cánh tay.

“Trước kia là em không hiểu chuyện, không biết thương anh, chăm sóc cho anh. Từ hôm nay trở đi, em muốn là một người vợ xứng chức!” Tề Mẫn Mẫn cầm bàn tay to của Hoắc Trì Viễn, kiên quyết nói, “Em phải bảo vệ anh!”

“Được! Đều nghe em hết!” Hoắc Trì Viễn lật tay, nắm tay Tề Mẫn Mẫn, đôi mắt đầy tình cảm.

Bình luận

Truyện đang đọc