VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1694

Bà không cho phép con gái trở nên không quan trọng gì như thế.

“Bác không cho phép thì có ích lợi gì?” Ưng Mẫn thở dài nói.

“Bác nói không cho phép thì là không cho phép.” Phu nhân Tưởng phẫn nộ nói.

Ưng Mẫn đã kíc.h thích bà.

Đây là Ưng Mẫn đang nahwcs nhở bà đã không có địa vị nào trong mắt Hoắc Trì Viễn, nói chuyện không có tác dụng rồi,

Tề Mẫn Mẫn đáng giận.

Nếu không phải nó, Hoắc Trì Viễn sẽ vẫn nói gì nghe nấy với bà.

Hoắc Trì Viễn cưới Tề Mẫn Mẫn liền trở nên bất hòa với bà.

Hiện giờ bà nói gì cũng chỉ như gió thoảng bên tai Hoắc Trì Viễn.

“Kế hoạch hợp mua GX chỉ sợ sắp trình lên hội chứng giám rồi, bác phản đối thế nào cũng không có tác dụng. cháy thấy bác nên bớt nóng giận, đừng động đến anh ấy nữa. Hoắc Y cũng được, GX cũng được, đã không có quan hệ gì vowisbacs.” Ưng Mẫn nắm tay bà, an ủi nói.

“Sao lại không có vấn đề gì? Hoắc Y đại biểu cho Hoắc Trì Viễn và Y Nhiên, GX đại biểu cho Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn. Đây là anh phải làm Trần Thế Mỹ, hoàn toàn quên mất Y Nhiên.” Phu nhân Tưởng càng bừng cháy lửa giận.

“Trần Thế Mỹ là Trần Thế Mỹ. Y Nhiên cũng không thể chui ra khỏi phần mộ để tranh với Tề Mẫn Mẫn.” Uưng Mẫn ai oán thở dài.

“Hoắc Trì Viễn vong ân phụ nghĩa này, bác gọi điện cho nó!” Phu nhân Tưởng nổi giận quát.

Ưng Mẫn lập tức ngăn cản Tưởng phu nhân:”Bác gái, bác làm như vậy sẽ chỉ đẩy Hoắc Trì Viễn ra xa hơn thôi, sẽ làm cho anh ấy càng yêu Tề Mẫn Mẫn hơn.”

Tưởng phu nhân sửng sốt:”Tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn Hoắc Trì Viễn quên mọi dấu vết của Y Nhiên?”

Nếu nói như vậy, bà tức giận, nhưng người đau khổ nhất chính là Y Nhiên.

Y Nhiên yêu Hoắc Trì Viễn như vậy, không thể cứ như vậy Tề Mẫn Mẫn là.m tình yêu đó biến mất.

“Cái này..” Ưng Mẫn khó xử nhìn Tưởng phu nhận, “Cháu không thể giúp bác. Hoắc Trì Viễn biết sẽ trách cháu.”

Tưởng phu nhân vừa nghe Ưng Mẫn nói, đã biết cô có kế sách, vì thế mới nói:”Cô sợ cậu ta làm cái gì? Cô cứ việc nói cho tôi biết làm thế nào mới được. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho cậu ta biết chủ ý là của cô.”

“Cái kia…..” Ưng Mẫn vẫn do dự nhìn Tưởng phu nhân.

“Cái gì? Nói mau!” Tưởng phu nhân có chút lo lắng thúc giục nói.

“Không thể tác động đến Hoắc Trì Viễn, không phải là còn có Tề Mẫn Mẫn sao?” Ưng Mẫn quỷ dị nhìn, dường như đang ám chỉ cái gì.

Tưởng phu nhân lập tức hiểu ra”Ý cô muốn Tề Mẫn Mẫn xuống tay, để nó ngăn cản Hoắc Trì Viễn?”

“Cô ta rất quý trọng bác, nhất định sẽ nghe lời bác.” Ưng Mẫn cười gật đầu.

“Được! Cứ làm như thế đi!” Tưởng phu nhân nhớ tới Tề Mẫn Mẫn thuận theo mình thế nào, không nói thêm nữa.

Cho nên chỉ cần Tề Mẫn Mẫn ra tay bên này, rất có thể sẽ đạt được mục đích.

Bình luận

Truyện đang đọc