VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 68

Cô lại nhìn mẹ chồng và bà nội, phát hiện ánh mắt của hai người đó nhìn cô cũng trở nên phức tạp. Sau đó cô phát hiện không chỉ hai người bọn họ, ngay cả Hoắc Nhiên vừa mới còn cười ha ha với cô cũng nhìn cô như đang nhìn quáy vật.

Cô nói sai sao?

Cô ngẳng đầu nhìn Hoắc Trì Viễn ở bên cạnh, hướng anh tìm kiếm giúp đỡ.

“Em tán gẫu với bà nội bọn họ một lát, tôi đi làm nghĩa vụ.” Hoắc Trì Viễn nói xong, hôn khẽ lên trán Tề Mẫn Mẫn một cái, liền đi theo cha vào thư phòng.

Hoắc Tương kéo Tề Mẫn Mẫn ngồi lên ghế sô pha, sau đó vô cùng nghiêm túc hỏi:”Chị yêu anh tôi sao?”

“Yêu?” Tề Mẫn Mẫn nhất thời không kịp phản ứng, sau khi ý thức được Hoắc Tương đang hỏi cái gì, liền cúi đầu xấu hổ. Nếu cô nói không thương, những người Cố gia này khẳng định sẽ vô cùng bất mãn.

“Cha cô làm nghề gì?” Bà Cố đột nhiên mở miệng.

“Cha cháu có mở một tiệm thuốc nhỏ.” Tề Mẫn Mẫn thận trọng ngồi thẳng người. Hoắc Trì Viễn còn chưa trở lại, bà anh đã bắt đầu điều tra về gia đình cô. Nhà xưởng của cho cô ở A thị cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng nếu so sánh với Hoắc Trì Viễn, căn bản không đáng nhắc tới. Sắc mặt Bà Cố trở nên khó coi, không phải là đang xem thường nhà cô chứ?

“Cha của cô là Tề Bằng Trình?” Hoắc Nhiên khiếp sợ ánh mặt trừng lớn.

“Bác Cố làm sao lại biết?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn nhìn Hoắc Nhiên.

Vì sao người một nhà bọn họ vừa nghe đến chuyện ba cô mở một tiệm thuốc nhỏ, đều bày ra một vẻ mặt không thể tiếp nhận?

Ở trong mắt bọn họ, cô thực sự không được đáng được coi trọng như vậy sao?

“Hoắc Trì Viễn đứa nhỏ này!” Bà nội Cố đột nhiên tự mình điều khiển xe lăn, đi về phía thư phòng “Làm càn!”

Tề Mẫn Mẫn ngồi ở chỗ kia xấu hổ, trong lòng khó chịu muốn khóc.

Hoắc Trì Viễn lấy cô sao có thể là làm càn?

Bà nội Cố chính là không muốn tiếp nhận cô?

Tuy rằng giữa cô và Hoắc Trì Viễn chỉ là hợp đồng hôn nhân, nhưng vẻ mặt của người nhà họ Hoắc vẫn như cũ làm tổn thương kiêu hãnh cùng sự tự tôn yếu đuối của cô.

Hoắc Tương phảng phất nhìn thấu tất cả, đưa tay vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn, nói:”Chị hãy tự cầu phúc cho mình đi”

“Cô có ý gì?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu nhìn Hoắc Tương.

“Trong nhà này không có người nào giúp cô đâu”. Ánh mắt Hoắc Tươngkhó hiểu nhìn vào mắt Tề Mẫn Mẫn. Cô còn tưởng anh cả rốt cục cũng lấy được một phần tình yêu, không ngờ rằng thân phận của cô gái này lại là con gái của Tề Bằng Trình.

Không có ai giúp cô?

Nghe được ý tứ của Hoắc Tương, Tề Mẫn Mẫn vô cùng kinh ngạc.

Cô có chỗ nào cần người khác giúp sao?

Lúc này, có tiếng chén trà bị đập vỡ truyền ra từ thư phòng.

Bà Cố trong lòng hiểu rõ nhìn thoáng qua thư phòng, liền rũ mắt xuống trầm tư.

Tề Mẫn Mẫn căng thẳng đứng lên, nhìn về phía thư phòng.

Anh sao lại tranh cãi với Cố lão phu nhân?

Là vì ông Cố không thích cô sao?

Bình luận

Truyện đang đọc