VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 999

Lò sưởi càng ngày càng nóng, Tề Mẫn Mẫn cảm thấy quá ấm áp, liền chui nửa người ra hỏi chăn, nhoài người ra cửa sổ, dường như phát hiện ra một vùng đất mới nói với Hoắc trì Viễn:”Hoắc trì Viễn, anh xem, hoa tuyết đẹp chưa kìa!”

Lúc trước vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau mất ông ngoại, cô vốn không rảnh để ý đến cảnh sắc nơi này.

Những bông tuyết trắng phau bao chùm căn nhà nỏ giống như vương quốc băng giá ở trong truyện cổ tích, ngay cả tuyết đọng thành vệt dài từ mái hiên rủ xuống cũng xinh đẹp như vậy.

Thiên nhiên tuyệt mỹ không ngòi bút nào có thể miêu tả.

“Ừm.” Hoắc trì Viễn dịch chuyển đến bên Tề Mẫn Mẫn, gật đầu một cái.

“Em nghe thấy tiếng súng! Nhất định là ba và anh!” Tề Mẫn Mẫn hâm mộ chớp chớp mắt, “Ba săn thú chắc chắn rất đẹp trai!”

“Hừ!” Hoắc trì Viễn hừ một tiếng, “Đối với một ông già đẹp trai có tác dụng gì sao?”

“Cái gì mà ông già? Ba em mới hơn 40 tuổi! Anh chưa từng nghe đàn ông 40 tuổi chính là đóa hoa rực rỡ nhất sao?” Tề Mẫn Mẫn vừa nghịch ngợm lấy ngón tay vẽ vời trên cửa sổ, vừa sẵng giọng nói.

“Xem ra anh vẫn còn trẻ. Trở thành đóa hoa rực rỡ cần tầm mười năm nữa.” Hoắc trì Viễn cười nói.

“Chú, anh bây giờ vẫn còn là nụ hoa!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu, nhéo má Hoắc trì Viễn, cười ngọt ngào nói.

“Nhỏ như vậy sao?” Hoắc trì Viễn bĩu môi, dường như bất mãn với hai chữ “Nụ hoa”. “Vậy em là gì?”

“Em? Em là mầm non!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi.

“Anh đã tàn phá mầm non của tổ quốc sao?” Hoắc trì Viễn dùng sức vò tóc Tề Mẫn Mẫn.

“Vậy là em đã tàn phá nụ hoa của tổ quốc?” Tề Mẫn Mẫn cười nhào vào Hoắc trì Viễn, vươn tay ra sức cù, cấu nhéo anh.

Hoắc trì Viễn cười đến không thể ngồi thẳng dậy, vừa trốn vừa xin tha thứ.

Tề Mẫn Mẫn nằm sấp lên người anh, đột nhiên dừng công kích:”Hoắc trì Viễn, chúng ta đi đắp người tuyết được không?”

“Không được! Rất lạnh!” Hoắc trì Viễn lập tức cự tuyệt.

Buổi sáng ra ngoài đi bái tế ông ngoại, Tề Mẫn Mẫn thiếu chút nữa thì chết cóng. Thân thể của cô hiện giờ không tiện, không thể bị nhiễm lạnh.

“Nhưng em muốn người tuyết cơ!” Tề Mẫn Mẫn kéo kéo áo Hoắc trì Viễn, làm nũng nói.

“Em ở trong phòng nhìn, anh đi ra ngoài đắp người tuyết cho em.” Hoắc trì Viễn nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói.

Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp trước cửa sổ, nhìn Hoắc trì Viễn ở trong sân với một đống người tuyết.

Giường ấm áp, lòng của cô cũng được Hoắc trì Viễn sưởi ấm.

Lúc Tề Bằng Tình và mấy người đàn ông khiêng con mồi trở lại từ trong núi, Hoắc trì Viễn đang đắp mắt cho người tuyết.

“Em rể cứ chơi đùa. Ánh mắt không tồi, thiếu cái mũi, trong phòng có râu củ cải, để anh đi lấy.” Trác liệt cười nói.

Hoắc trì Viễn chỉ nhàn nhạt cười.

Nếu không phải Tề Mẫn Mẫn, anh nào có loại hứng thú rảnh rỗi này.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy ba và bọn họ trở về, lập tức mặc thêm áo khoác chạy đến.

Bình luận

Truyện đang đọc