VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 914

“Giả bộ đáng thương sẽ chỉ thêm kích thích thú tính của anh thôi.” Hoắc trì Viễn áp vào bên tai Tề Mẫn Mẫn, nham hiểm nói.

Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc trì Viễn ra, phùng mang trợn má.

Hoắc trì Viễn thoải mái cười, ôm Tề Mẫn Mẫn đi ra khỏi thang máy.

Anh làm sao có thể buông tha cô được?

“Nha đầu, đêm dài như vậy, trời lại lạnh, phải vận động thật nhiều mới ấm áp được.” Dùng thẻ từ mở cửa, anh liền dồn cô vào sau cánh cửa, cúi đầu hôn cô.

“Đừng! Bệnh viện nhiều vi khuẩn lắm, em muốn tấm rửa.” Tề Mẫn Mẫn lập tức vươn tay che môi Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ buông Tề Mẫn Mẫn ra, túm lấy cô đi vào phòng tắm, một bên giữ, một bên giúp cô cỏi quần áo.

“Em tự tắm!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt.

“Tắm cùng để tiết kiệm thời gian!” Hoắc trì Viễn mặt dày nói.

“Chú, anh càng ngày càng cô sỉ!” Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn.

Tề kiệm thời gian!

Anh mới rồi con nói đêm dài như vậy, vì sao muốn tiết kiệm thời gian?

Trong đầu anh chẳng lẽ chỉ muốn làm chuyện này thôi sao??

“Răng anh rất khỏe, khẩu vị cũng tốt!” Hoắc trì Viễn nham hiểu cười khiêng Tề Mẫn Mẫn lên vai, ném cô vào bồn nước nóng.

Tề Mẫn Mẫn vừa mới trồi lên đã bị anh tìm được đôi môi, hôn cuồn nhiệt.

……………….

Tối nay đêm quá dài, Tề Mẫn Mẫn không ngừng ngáp. Mà Hoắc trì Viễn còn không chịu cho cực khoái. Cô đỏ mặt cắn răng:”Anh….có thể….nhanh lên một chút.”

“Không vội.” Hoắc trì Viễn nâng gương mặt của Tề Mẫn Mẫn, bịt lại hết những kháng nghị của cô.

………….

Ngày hôm sau, lúc Tề Mẫn Mẫn mở to mắt, phát hiện trời đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu đến tận giường. Cô lập tức bối rối ngồi dậy. Còn chưa kịp mặc quần áo, đã bị Hoắc trì Viễn túm quay về giường.

Cô nằm lên người Hoắc trì Viễn, bất mãn kháng nghị:”Muộn rồi. Còn phải đến bệnh viện.”

Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua đồng hồ, kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng:”Còn sớm. Ngủ thêm một lát.

“Đã hơn tám giờ! Còn sớm cái gì?”Tề Mẫn Mẫn đã nắm cổ tay anh, chỉ vào đồng hồ kháng nghị.”Các bác sĩ đều đã trả phòng rồi!”

“Hơn mười một giờ mới bay, mười giờ chúng ta đi cũng kịp.” Hoắc trì Viễn bình tĩnh trả lời.

“Máy bay? Cái gì máy bay?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu nhìn Hoắc trì Viễn.

“Hiện tại B thị đang xảy ra chút vấn đề, hơn nữa đã gần cuối năm, nên phải tranh thủ thời gian. Bệnh tình của ông ngoại đã ổn định, có ba ở đó rồi, em đi với anh vài ngày. Chờ giải quyết chuyện B thị xong xuôi thì chúng ta trở về.” Hoắc trì Viễn vén tóc Tề Mẫn Mẫn ra sau, nghiêm túc nhìn vào mắt cô.

“Nhưng em muốn ở bên ông ngoại.” Tề Mẫn Mẫn vô cùng mâu thuẫn nhìn Hoắc trì Viễn.

Nếu ở lại, có nghĩa là cô muốn xa Hoắc trì Viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc