VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 371

“Tề Mẫn Mẫn, con đừng nghe mẹ con nói bậy. Tiền vốn lưu động của công ty có hai triệu. Chỉ là chúng ta vừa trả ngân hàng cho nên tài chính trong lúc này có chút khó khăn. Chờ thuốc mới được đưa ra thị trường, chúng ta lập tức có thể kiếm được mười tám triệu. Hiện tại là lúc công ty gặp khó khăn nhất, nếu cố gắng ba tin mình sẽ vượt qua được.”

Tiêu Bằng Trình khẩn trương giải thích cho con gái. Cho dù công ty có phá sản, ông cũng sẽ không để cho Tề Mẫn Mẫn đi cầu xin Hoắc trì Viễn. Lại nói thuốc mới của công ty còn chưa thông qua bộ phận kiểm duyệt WS, đều là do Hoắc trì Viễn ở trong gây khó dễ.

Như vậy ông liền không có khả năng đưa tập đoàn Bằng Trình vượt qua nguy cơ này rồi.“Cố gắng? Có thể vượt qua được thì còn gọi là nguy cơ sao?

Công ty chúng ta bây giờ cũng phải nợ tới bảy tám chục vạn. Tiền lương tháng sau của nhân viên tôi còn không biết phải mượn ở chỗ nào. Ông lại đưa cho nhà người ta những 100 vạn. Tôi cướp được ở đâu 100 vạn cho ông đây?”

Dương Nguyệt Quyên thương tâm nói.

“Một trăm vạn?” Tề Mẫn Mẫn lập tức cầm tay cha mình, “Ba, tiền tiêu vặt ba cho con vẫn chưa dùng tới, phỏng chừng có khoảng ba bốn trăm vạn. Hay là ba cứ lấy dùng trước đi?”

“Con cứ giữ lấy! Đó là tiền sinh hoạt ba đưa cho con!” Tiêu Bằng Trình không đồng ý lắc đầu.

“Con có Hoắc trì Viễn nuôi, không cần tiền sinh hoạt.” Tề Mẫn Mẫn xoay người lại, vẻ mặt hạnh phúc nhìn thoáng qua Hoắc trì Viễn vẫn trầm mặc không nói gì, rồi lại quay đầu cười với Tiêu Bằng Trình nói, “Ba, ba không cần lo lắng cho con. Bằng đấy tiền nếu có thể giúp ba vượt qua khó khăn này con cũng rất hạnh phúc rồi. Mẹ nói rất đúng, con là con gái ba, con nên vì ba phân ưu một chút.”

“Bảo bối!” Đáy lòng Tiêu Bằng Trình chua xót ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, “Ba không cần con phải phân ưu, chỉ cần con được hạnh phúc là đủ rồi.”

“Con cực kỳ hạnh phúc.” Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng nói, “Hoắc trì Viễn đối xử với con rất tốt. Ba, người duy nhất còn chưa hạnh phúc là ba. Ba nhất định phải vực dậy được, con còn muốn ba theo con đến Dubai nhảy dù.”

“Được!” Đáy mắt Tiêu Bằng Trình phiếm lệ.

Dương Nguyệt Quyên thấy Tề Mẫn Mẫn không có yêu cầu Hoắc trì Viễn giúp đỡ, mà Hoắc trì Viễn cũng giả ngu một chữ cũng không nói. Bà liền căm tức cắn môi: “Hoắc trì Viễn, cậu phá hủy tập đoàn Bằng Trình, Tề Mẫn Mẫn hẳn sẽ không vui.

Nếu cậu thực sự yêu thương con bé thì nên cho chúng tôi một con đường sống.”

“Nếu không phải vì Tề Mẫn Mẫn, tập đoàn Bằng Trình sớm đã không còn tồn tại rồi chứ nói gì đến việc có thể đi tới được như ngày hôm nay!” Hoắc trì Viễn lạnh nhạt hừ một tiếng.”Thuốc mới của công ty các người còn đang trong giai đoạn kiểm tra quy trình kỹ thuật, nếu không tin có thể chính mình đến cục WS để hỏi.”

“Thật sự sao?!” Nghe được những điều Hoắc trì Viễn nói, Tiêu Bằng Trình kích động ngồi thẳng dậy. Chẳng nhẽ Hoắc trì Viễn sẽ tha cho ông lần này sao!

Cậu ta thật sự yêu Tề Mẫn Mẫn rồi hả? Cho nên mới có thể gạt thù hận qua một bên, cho ông một con đường sống? Được thế thì tốt quá rồi! Người ông lo lắng nhất là Tề Mẫn Mẫn, chỉ cần Hoắc trì Viễn yêu thương con bé, như vậy ông không còn cầu mong gì nữa.

“ Kiểm duyệt có qua hay không tôi cũng không thể nhúng tay vào được.” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.”Đừng hy vọng tôi sẽ giúp ông!”

“Chỉ cần cậu thật tâm yêu thương Tề Mẫn Mẫn là được rồi, tôi không còn cầu mong gì nữa.” Tiêu Bằng Trình thật tâm nhìn Hoắc trì Viễn. Trải qua sinh tử, ông cũng thấy tiền bạc cũng chẳng có giá trị gì cả.

Tề Mẫn Mẫn sợ Hoắc trì Viễn nói ra sự thật khiến cha cô đau lòng, cô lập tức xoay người lại, cầu xin nhìn anh.

Bình luận

Truyện đang đọc