VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ



“Em ầm ĩ như vậy làm cho tôi nghĩ chính là em yêu tôi.” Hoắc Trì Viễn nâng cằm Tề Mẫn Mẫn lên nhìn mình, “Có phải không?”
“Không có! Không có! Mới không có!” Tề Mẫn Mẫn thề thốt phủ nhận.

Cho dù thực sự, cô cũng sẽ không thừa nhận! Huống chi…… Cô……
Cô dùng sức cắn môi.
Cô yêu Hoắc Trì Viễn sao?!
“Vậy em cùng Y Nguyên tranh cái gì?” Hoắc Trì Viễn chăm chú nhìn Tề Mẫn Mẫn, “Em rất hiểu về anh sao, nói rằng anh yêu Tưỡng Y Nhiên.

Đối với anh cô ấy chỉ là động tâm mà thôi.
“Kia mời chú cứ tiếp tục yêu cô ấy!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức đẩy Hoắc Trì Viễn ra, ngồi sang ghế bên cạnh, “Đừng để ý tôi! Để tôi yên tỉnh một chút”
Yên Tỉnh?
Hoắc Trì Viễn bị vẻ ngoài quật cường của Tề Mẫn Mẫn bậc cười, đang nhìn đến mặt của cô xưng phùlên, lập tức đưa tay về phía cô: “Đem thuốc đưa đây.”
“Không cần anh quản!” Tề Mẫn Mẫn nghiêng thân đi đem lưng đưa vè phía Hoắc Trì Viễn.
Hắn đánh xong nàng lại bắt đầu đau lòng.

Hắn lừa trẻ con chắc.
Đánh một cái tát…Rồi nói những lời ngọt ngào?
Cô tức giận cắn môi, hốc mắt phiếm hồng, lòng chua xót, tâm cứ thế mà đau.
Cô nghĩ nếu lúc này có ba ở bên cảnh thật tốt.

Cô sẽ ôm lấy ba mà khóc.
Một người không cha không mẹ như cỏ cây khô héo, cô hiện tại không cha lại không mẹ, ngay cả cỏ cây khô héo cũng không bằng.
Càng nghĩ càng ủy khuất, cô cắn mu bàn tay, bắt đầu đau lòng chảy nước mắt.
Hoắc Trì Viễn theo sau lưng ôm Tề Mẫn Mẫn, đem cô ôm lại trong lòng: “Nha đầu, đừng giận nữa, em đánh anh lại là được.”
“Đánh anh lại mặt tôi sẽ hết đau?” Tề Mẫn Mẫn tức giận hừ một tiếng.
“Ít nhất để cho tôi đau cùng với em, trong lòng em có thể cân bằng một chút.” Âm thanh Hoắc Trì Viễn khàn khàn nói.

Đánh cô, tim của anh cũng không dễ chịu.


Cô còn là một đứa nhỏ, hơn nữa bản thân cũng không có sai.
Tề Mẫn Mẫn xoay người, trừng ánh mắt che kín tơ máu, căm giân nói: “Đây chính là anh nói!”
“Chỉ cần em có thể nguôi giận, đánh bên kia đều được.” Hoắc Trì Viễn đưa mặt dựa lại gần, chờ Tề Mẫn Mẫn trừng phạt.
Tề Mẫn Mẫn giơ tay lên, thật muốn trả lại cho anh một cái tát.

Nhưng khi nhìn đến hai con ngươi như hồ sâu thẳm kia lại không đành lòng.

Cô phẫn nộ thu tay lại, phủi phiết cái miệng nhỏ nhắn nói: “Đánh anh tay tôi sẽ phải đau.

Quên đi!”
“Ngoan!” Hoắc Trì Viễn đột nhiên nghiêng đầu, cưng chiều hôn một cái lên khuôn mặt bị thương của Tề Mẫn Mẫn.

“Chúng ta thật tốt ở chung, được không?”
“Ai không muốn ở chung thật tốt?” Tề Mẫn Mẫn ủy khuất hút một hơi khí, “Anh lại rống tôi, lại đánh tôi, cùng cái bạo quân có gì khác nhau?”
Hoắc Trì Viễn chạy nhanh kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Đều là tôi sau.

Còn đau không? Tôi thổi thổi cho em.”
Nói xong, anh liền cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng thổi chỗ bị thương của Tề Mẫn Mẫn: “Tốt chút nào không?”


Bình luận

Truyện đang đọc