VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ



Dường như cô về sau có trông cậy vào anh phụ đạo chính mình, thì chắc cô cũng là đần độn.

Cô nổi giận chạy lên lầu, trở lại phòng ngủ, khóa trái cửa.

Cô cũng không tin chính mình không làm được!
Đánh chết cô cũng không muốn tìm anh giúp đỡ nữa!
Cô ngồi trở lại trước bàn trang điểm, quật cường đọc lại đề bài, một lần không hiểu liền đọc hai lần, hai lần không hiểu thì đọc mười lần, ngay lúc cô đang vùi đầu khổ sở nghĩ ngợi như thế, cửa liền bị người ta mở ra.

Hoắc Trì Viễn đứng ở cửa, ho khan một tiếng: “Nha đầu, vừa rồi cảm xúc của anh có chút không khống chế được.

Có phải em có chuyện gì muốn hỏi tôi không?”
“Anh vào bằng cách nào?” Tề Mẫn Mẫn nhớ rõ mình đã khóa cửa rồi.

“Em không nhớ tôi có chìa khóa sao?”

“Ra ngoài! Tôi muốn gặp anh!” Tề Mẫn Mẫn buồn bực nói/
Thế nhưng cô không đợi anh nói gì đã vào trong phòng của anh, anh liền đối với cô như thể cô không là gì.

Anh xem cô là gì?
Cho dù cô là người hầu trong nhà, anh cũng không thể hung dữ như thế!
Tề Mẫn Mẫn càng nghĩ càng thấy ủy khuất, miệng nhỏ chu lên, thiếu chút nữa rơi lệ.

Ba cũng chưa từng hung dữ với cô như thế, anh dựa vào đâu chứ?
“Không được nháo! Vừa rồi em cũng sai!” Hoắc Trì Viễn phụng phịu, chịu đựng tiến lên an ủi.

“Đúng! Chú à, tôi sai rồi, chú, tôi không nên xâm nhập vào nhà cửa anh! Chúng ta ly hôn đi!” Tề Mẫn Mẫn tháo nhẫn xuống, ném vào người Hoắc Trì Viễn: “Hiện tại tôi muốn học! Mời anh ra ngoài!”
“Không cần nháo!” Hoắc Trì Viễn nhận được nhẫn, khuôn mặt tựa như núi băng ngàn năm đi lên phía trước, bá đạo đeo lại nhẫn một lần nữa vào trên tay Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn dùng lực rút tay phải ra, một lần nữa lại ném nhẫn cho Hoắc Trì Viễn: “Tôi không nháo gì cả! Không cần nghĩ tôi là trẻ con! Tôi có đầu óc và biết tôi đang làm gì!”
Anh làm cái gì vậy?

Anh có một người phụ nữ khiến anh nhung nhớ như vậy, lại vẫn kết hôn với cô làm gì?
Nói không chừng lúc anh và cô XXOO, trong đầu anh cũng chỉ suy nghĩ về người phụ nữ kia.

Càng nghĩ càng thấy bực bội, cô nắm lấy gối đầu trên giường của Hoắc Trì Viễn ném đi: “Ra ngoài! Tôi không muốn gặp anh!”
“Tôi cho em một giờ để bình tĩnh lại!” Hoắc Trì Viễn nhận gối đầu, đặt lại trên giường, gương mặt lạnh lùng đi ra ngoài.

“Tôi rất bình tĩnh! Tôi muốn ly hôn!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn quát.

Nghĩ đến anh trách cứ cô, cô lại càng cảm thấy oan ức.

“Ly hôn….

nghĩ cũng đừng nghĩ!” Hoắc Trì Viễn nói xong, dùng lực đóng sầm cửa.

Sau khi Hoắc Trì Viễn rời đi, Tề Mẫn Mẫn ngồi đến bên giường, tích tụ bực dọc, dùng lực rống lớn một tiếng.

Cô đây là làm sao vậy?
Giống như bà điên!


Bình luận

Truyện đang đọc