VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 929

“Sao bọn họ lại đến được đây?” Tề Bằng Trình ngẩn ra.

Việc ông và Tề Mẫn Mẫn đến Hắc Hà trừ thư ký và các quản lý cấp cao, thì không ai biết cả.

Không ngờ Dương Nguyệt Quyên có thể mò đến đây.

Xem ra bà ta còn có tay trong trong công ty.

Ông phải tiếp tục rà soát, nhổ bỏ hết rất cả các cơ sở ngầm của bà ta.

“Cái này phải hỏi dượng mới đúng. Dượng, một nhà còn quét không sạch làm sao có thể chinh phục được thế giới?” Trác Liệt nói xong, liền bỏ lại Tề Bằng Trình đi vào phòng bệnh.

Hoắc Tra Bố nhìn thấy Trách Liệt vào một mình lập tức hỏi:”Tề Bằng Trình đi rồi à?”

“Tạm thời ông ta sẽ không quấy rầy ông đâu. Ông à, ông dưỡng bệnh cho tốt đi. Ba cháu nói muốn lên núi chuẩn bị cho ông mấy món ăn thôn quê để bồi bổ sức khỏe.” Trác Liệt nhanh chóng trấn an Hoắc Tra Bố, sợ ông lại tức muốn hộc máu.

Hoắc trì Viễn đã tiêu tốn bao nhiêu để mổ cho ông, trăm ngàn không thể vì người vợ kế độc ác kia làm hỏng.

Bệnh nhân ung thư kị nhất chính là tức giận.

Ông vừa mới khôi phục một chut, liền lập tức bị chọc giận.

Làm sao mà khỏe lại được đây?

Nếu vừa rồi anh không đi cùng chủ nhiệm Phùng thảo luận phương án trị liệu, có lẽ đã có thể ngăn lạ những chuyện vừa rồi.

Trác Liệt vô cùng ảo não tự trách.

“Giờ trên núi đang có bão tuyết, cháu bảo ba cháu đừng lên núi cho phí công. Ông tự biết sức khỏe của mình, ăn cái gì cũng kkhoong thấy ngon.” Hoắc Tra Bố ho khan đau yêu nói.

“Vâng! Chỉ cần ông đừng tức giận nữa, dưỡng bệnh thật tốt, cháu lập tức gọi cho cha cháu.” Trác Liệt trả lời thật nhanh.

“Tề Bằng Trình nhất định vẫn ở bên ngoài. Cháu bảo nó cút đi! Không cần đến thăm ông!” Hoắc Tra Bố tàn khốc ra lệnh nói.

Chủ nhiệm Phùng chạy vào phòng bệnh, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hoắc Tra Bố, chăn đơn còn có vết máu chưa kịp khô, bất mãn hỏi: “Đây là có chuyện gì? Các người là người nhà bệnh nhân mà không biết hiện tại bệnh nhân không thể tức giận sao? Tại sao lại vẫn chọc giận ông ấy chứ?”

“Không phải…… ” Trác Liệt muốn giải thích nhưng nghĩ lại đúng là do anh lơ là nên mới để cho hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên có cơ hội làm chuyện xấu, vội vàng giải thích: “Đều là do tôi!”

“Không liên quan đến cháu!” Hoắc Tra Bố suy yếu nói, “Chủ nhiệm Phùng, ông đừng trách bọn họ. Tôi có thể sống thêm một ngày là tốt rồi!”

“Ông đừng tuyệt vọng như vậy! Có người bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối nhưng vẫn sống thêm được hai mươi năm đó thôi!” Chủ nhiệm Phùng vừa kiểm tra sức khỏe cho Hoắc Tra Bố, vừa khuyên nhủ.

Tề Bằng Trình ngồi ở ngoài phòng bệnh, nóng vội đi qua đi lại.

Ông muốn vào nghe xem chủ nhiệm Phùng nói như thế nào, muốn biết bệnh tình của ba vợ có phải vì vậy mà tái phát hay không? Nhưng ông lại sợ sự xuất hiện của mình sẽ lại chọc giận ông cụ.

Trác Liệt nói đúng.

Việc nhà còn không xử lý xong thì lấy gì xử lý việc bên ngoài chứ?

Ngay cả vợ và con gái ông đều gặp chuyện bất bình.

Tề Bằng Trình tức trách, cào cào tóc, suy sụp ngồi xuống ghế.

Bình luận

Truyện đang đọc