VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1279

Chẳng lẽ lấy câu ngoài trời rất lạnh của cô ta sao?

Tuy đã vào tháng tư nhưng trời tối vẫn rất lạnh.

Tề Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, em chờ anh ở quán cà phê khách sạn XX!’

Nghe Tề Lạc nói như vậy, Ninh Hạo nhíu mày.

Không có tiền mà vẫn vào quán cà phê sao?

Cậu vội vàng gõ mấy chữ: ‘Tôi chuyển tiền cho cô!’

Dường như Tề Lạc không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy, mãi không trả lời.

Ninh Hạo ấn ứng dụng ‘Ví tiền’, chọn chức năng chuyển tiền, chuyển tất cả 999 Tệ qua.

Tề Lạc cũng không nhận, dường như còn chưa kịp hoàn hồn.

Ninh Hạo không kiên nhẫn nhắn: ‘Nhận tiền đi!’

Tề Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, cảm ơn!’ (Icon cảm kích)

Ninh Hạo: ‘Hi vọng hai người tự giải quyết. Tôi có bấy nhiêu tiền tiêu vặt đều đưa cho cô rồi. Tôi biết cô đã làm cái gì với Tề Mẫn Mẫn, không cần liên hệ với tôi nữa! Đừng tự rước lấy nhục!’

Tề Lạc: (Icon tủi thân, muốn khóc, khóc lớn) ‘Anh Ninh Hạo, ai mắc lỗi đều phải có cơ hội để sửa chữa chứ? Mong anh tha thứ!’

Ninh Hạo: ‘Những lời này nên nói với Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn, không phải với tôi!’

Nói xong, Ninh Hạo đăng xuất luôn.

Ở bên kia điện thoại, Tề Lạc tức giận vứt di động lên giường: “Thật tức chết mà!”

“Không thành công sao?” Dương Nguyệt Quyên cau mày hỏi.

Tề Lạc tức giận quát: “Anh ấy bảo con tự giải quyết, đừng liên lạc nữa, bảo con đừng tự rước lấy nhục nhã…..Thật tức chết con mà!”

“Nếu con tức giận vì những lời của cậu ta thì con thua rồi. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể bám vào Ninh gia. Nếu con có thể gả cho Ninh Hạo thì chính là bám được vào cây đại thụ thị trưởng Ninh rồi. Đến lúc đó, con còn sợ Hoắc Trì Viễn sao?” Dương Nguyệt Quyên cười lạnh.

Tề Lạc dùng sức cắn chặt hàm răng, gật đầu một cái: “Mẹ nói đúng!”

“Vậy thì đừng tức giận nữa, nhớ phải tìm mọi cách tiếp cận Ninh Hạo!” Dương Nguyệt Quyên cười lạnh nói.

Hoắc Trì Viễn đeo kính, nghiêm túc lật xem tài liệu, thỉnh thoảng lại quan tâm liếc măt nhìn Tề Mẫn Mẫn đang làm bài tập trên bàn học. Nhìn thấy cô trầm tư cắn bút, chốc lát lại chu môi nhíu mày, thì lộ ra vẻ yêu chiều tươi cười.

Anh bỏ tài liệu xuống, đi tới dán ngực vào lưng cô, ôm chặt hông cô hỏi:”Không làm được sao?”

“Anh bận mà. Em còn muốn suy nghĩ thêm.” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, cười hai tiếng với Hoắc Trì Viễn.

Cô biết Hoắc Trì Viễn bận rất nhiều việc, có một bàn lớn văn kiện kia đang chờ anh duyệt.

Cô không muốn làm chậm trễ công việc của anh.

Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua bài tập, cười nói:”Ở BE em thử vẽ thêm vĩ tuyến đi.”

Tề Mẫn Mẫn nghe lời cầm lấy thước vẽ một đường, nghiêm túc nghiên cứu:”Em hiểu rồi. Lại ở điểm C và BE vẽ vuông góc. Sau đó….”

Bình luận

Truyện đang đọc