VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 382

“Có giỏi thì cô nói đi!” Tề Mẫn Mẫn cười châm biếm liếc Tề Lạc một cái. Đột nhiên cô cảm thấy Tề Lạc giống như loại tôm tép nhãi nhép mà thôi. Cô ta luôn che đấu bên trong xấu xa bằng vẻ bề ngoài đáng yêu.“Sao tôi không dám chứ?” Tề Lạc hất cằm lên, kiêu căng nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Nếu cô nói, tôi sẽ bảo ba đuổi hai mẹ con cô ra ngoài! Cô nói xem ba sẽ nghe lời tôi hay nghe lời mẹ cô đây?” Tề Mẫn Mẫn nhướng mắt, cười ném vấn đề lại cho Tề Lạc. Nếu không phải cô đã kể vụ tai nạn xe cô trước đây cho Hoắc trì Viễn nghe thì chắc chắn bây giờ sẽ bị Tề Lạc nắm thóp, mất đi quyền chủ động. Tề Lạc lại nghĩ rằng cô ta là người nắm đằng chuôi, có thể muốn làm gì cũng được, nên cô cũng muốn chơi với cô ta một chút.

Tề Lạc tức giận, nghiến răng: “Xem như cô lợi hại!”

“Chị em ruột thì sao lại nói độc ác hay không chứ?” Tề Mẫn Mẫn cười, vỗ vỗ vai Tề Lạc, “Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu! Ngày nào đó, Hoắc trì Viễn không vui lại giẫm chết tập đoàn Bằng Trình thì cả hai chúng ta cũng chẳng tốt lành gì! Tôi nghĩ cô đừng chọc giận tôi mà nên thương lượng với mẹ cô làm cách nào để thoát khỏi nguy cơ đi! Hoắc trì Viễn đã có chứng cớ đầy đủ, tôi sẽ tống mẹ con cô vào tù!”

Tề Lạc nghe thấy Tề Mẫn Mẫn nói như vậy cảm thấy bối rối. Cô ta cho rằng lấy bí mật kia ra uy hiếp thì Tề Mẫn Mẫn sẽ ngậm miệng, không nghĩ tới người bị uy hiếp là cô ta. Tề Lạc lo lắng, liếm môi: “Chị!, chúng ta là chị em mà!”

“Vừa rồi ai nói chúng chúng ta không phải chị em chứ?” Tề Mẫn Mẫn nhìn khiêu khích Tề Lạc.

“Em chỉ nói giỡn với chị thôi!” Tề Lạc cười gượng hai tiếng.

“Nếu không phải hiện tại không thể để ba chịu kích động nên tôi tạm thời tha cho hai mẹ con cô. Hãy bảo bà ta mau hoàn trả tất cả số tiền mà đã biển thủ đi, tôi sẽ tha cho bà ta một lần!”

“Mẹ cũng hi sinh cho ba nhiều như vậy, lấy một chút tiền cũng là thứ mẹ đáng được hưởng mà! Đằng nào đã chẳng lấy rồi sao còn phải bù lại chứ?” Tề Lạc cố cãi lại.

“Đằng nào chẳng lấy rồi sao? Được, chúng ta…… “ Tề Mẫn Mẫn cười cực kỳ ngọt ngào với Tề Lạc, sau đó bỏ mặc Tề Lạc đến bên cạnh Hoắc trì Viễn, cầm chặt tay anh.

Hoắc trì Viễn cúi đầu, nhỏ giọng bên tai Tề Mẫn Mẫn: “Đang nói chuyện gì với Tề Lạc vậy?”

“Trả đũa cô ta một chút thôi!” Tề Mẫn Mẫn cười kiêu ngạo.

Khi cô ta đã không nắm được điểm yếu của cô nữa thì cô còn gì phải sợ chữ? Tề Lạc đã tính sai rồi.

Hoắc trì Viễn yêu thương xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, chạm vào nốt mụn đằng sau gáy cô, đau lòng nhíu mày một chút: “Còn đau không?”

“Có một chút thôi ạ!” Tề Mẫn Mẫn không muốn khiến Hoắc trì Viễn lo lắng, cười trả lời. Nốt mụn lớn như vậy chắc chắn cũng phải vài ngày nữa mới hết sưng, cô đi ngủ cũng không dám nằm thẳng.

Tề Lạc ghen tị nhìn Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn thân mật với nhau, siết chặt quả đấm. Nếu thật sự Hoắc trì Viễn nắm giữ đầy đủ chứng cớ, với tính cách của Tề Mẫn Mẫn, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mẹ. Cho nên, hai mẹ con cô ta phải bàn bạc kỹ lại mới được. Đã nhẫn nại nhiều năm như vậy không thể để Tề Mẫn Mẫn hủy hết tất cả.

Cô ta tiến lên, cười xinh đẹp nói: “Chị! Anh rể đối với chị thật tốt nha! Có ông xã yêu thương thật tốt. Chị họ của bạn em ngày nào cũng bị ông xã đánh. Haiz, trước kia cũng yêu đương mặn nồng lắm đó. Ssau này lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay, rất đáng thương!”

“Đó là ánh mắt của chị ta quá kém, gả cho một đồ bỏ đi!” Tề Mẫn Mẫn cười, phản bác lại. Sao cô có thể để Tề Lạc hù dọa cơ chứ? Hoắc trì Viễn đã biết tất cả, cô cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

“Anh rể, anh nghe thấy rồi đúng không? Đàn ông mà đánh phụ nữ đều là đồ bỏ đi! Anh cũng nên đối xử với chị em tốt một chút! Trăm ngàn lần đừng động tay động chân nhé!” Lúc Tề Lạc đi qua người Tề Mẫn Mẫn, cố ý va vào người cô một chút khiến cô không kịp đề phòng mà chạm vào tường.

Tề Mẫn Mẫn bị chạm phải vết thương sau đầu mà hô ra tiếng.

Hoắc trì Viễn lập tức ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, đau lòng giúp cô xoa xoa cái gáy, sau đó ánh mắt lạnh lùng trừng Tề Lạc.“Ai nha! Chị, em không phải cố ý!” Tề Lạc khẩn trương ra vẻ ủy khuất nhận lỗi, “Không làm chị bị thương chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc