VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1705

Hình ảnh Tưởng phu nhân nằm trong vũng máu cực kỳ dọa người.

Sắc mặt bà ấy không có chút máu cực kỳ giống quỷ.

Liệu bà ấy có biết thành quỷ đến báo thù hay không?

“Không cần tìm con! Con không cố ý giết bác! Sao bác lại cản trở Hoắc Trì Viễn yêu con chứ?” Tề Mẫn Mẫn cuộn người lại, lẩm bẩm.

Hoắc Trì Viễn bị những lời này của Tề Mẫn Mẫn chọc tức.

Bác gái sống chết chưa biết vậy mà cô lại còn đang biện giải vì hành vi phạm tội của mình.

Ngay cả bác gái ngăn cản Hoắc Y đổi tên, không cho phép anh yêu cô cũng không đáng bị chết mà.

Quả thực Tề Mẫn Mẫn coi mạng người như cỏ rác.

Dọc đường đi, Hoắc Trì Viễn cũng không thèm để ý đến Tề Mẫn Mẫn. anh bị cô chọc tức đến mức vết thương trên đầu đau đớn, cả huyệt thái dương cũng nhảy liên tục.

Về đến nhà, Hoắc Trì Viễn lôi Tề Mẫn Mẫn ra khỏi xe taxi, mạnh mẽ kéo cô lên tầng.

“Cố tiên sinh? Tề Mẫn Mẫn? Hai người sao vậy?” Thấy dáng vẻ hai người, dì Lưu lập tức hỏi han.

“Không cần dì quan tâm!” Hoắc Trì Viễn đen mặt nói.

Cho tới bây giờ, dì Lưu chưa bao giờ thấy dáng vẻ của Hoắc Trì Viễn như vậy, hoảng sợ lui về sau.

Hoắc Trì Viễn túm Tề Mẫn Mẫn lên tầng, đẩy mạnh cô vào phòng ngủ, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Suy nghĩ lại hành vi của mình đi!” rồi nhanh chóng rời đi.

Tề Mẫn Mẫn ngồi trên ghế sô pha, đờ đẫn nhìn chiếc thảm Ba Tư trên đất, trong đầu xuất hiện tình cảnh lúc đó. Cô đi vào phòng, thấy bác gái Tưởng đứng trước ban công, nhìn cô rồi cười lạnh.

Đầu cô đau quá…..

Trí nhớ phần còn lại trống rống.

Hoắc Trì Viễn chịu đựng đau đớn ở đầu đuổi tới bệnh viện, người đón anh là Ứng Mẫn.

Anh tức đi lên phía trước, quan tâm hỏi han: “Bác gái sao rồi?”

“Còn đang cấp cứu!” Ứng Mẫn lắc đầu, “Lúc tới bệnh viện đã không còn thở!”

Hoắc Trì Viễn nghe xong, đấm một quyền lên vách tường.

Chẳng lẽ tình cảm anh như thế nào Tề Mẫn Mẫn còn chưa rõ sao?

Vì sao lại muốn tổn thưởng Tưởng phu nhân?

“Hoắc Trì Viễn, anh cũng đừng tức giận Tề Mẫn Mẫn! Tưởng phu nhân có đôi khi cũng cực kỳ cố chấp. Chưa bao giờ bà ấy đối xử hòa nahx với Tề Mẫn Mẫn. Em cũng gặp mấy lần bà ấy ngược đãi Tề Mẫn Mẫn rồi!” Ứng Mẫn nói xong, thở dài, “Tề Mẫn Mẫn phản kháng cũng là có nguyên do!”

“Ngay cả như vậy cũng không hề đáng chết!” Hoắc Trì Viễn tức giận nhếch môi.

Không thể phủ nhận bác gái có chút cố chấp hoặc có thể nói cực kỳ cố chấp.

Bà ấy không thể nào tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn, coi rằng lỗi lầm vì nhà tan cửa nát đều do Tề Mẫn Mẫn gây nên.

Nhưng mà không thể vịn vào cớ đó để giết người được.

Bình luận

Truyện đang đọc